Tu sĩ này sắp khóc đến nơi, mẹ nó đây là chuyện gì thế? Rõ ràng đã phong ấn đối phương, nhưng lại chẳng thể làm gì được hắn! Lúc này, Sở Mặc liền mở miệng, thản nhiên nói:
- Chơi đủ chưa? Nếu đã chơi đủ, có phải nên đến lượt ta rồi không?
- A!
Tu sĩ Gia Cát cầm Nhuyễn Cốt Đan này lập tức kêu lên đầy sợ hãi, ném luôn Nhuyễn Cốt Đan xuống đất, xoay người bỏ chạy!
Bị sợ đến vỡ mật.
Đám tu sĩ Gia Cát còn lại cũng lùi hết về phía sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn đầy hoảng sợ...
Cánh tay của Sở Mặc chậm rãi... giật giật.
- Phù trấn tiên?
Có ánh sáng lóe lên từ trong con ngươi của Sở Mặc:
- Đúng là đồ tốt.
Gia Cát Trường Phong giận dữ hét lên:
- Cùng nhau xông lên đi, chém hắn, tuyệt đối đừng để hắn xé mấtlá bùa đó!
Tiếng rống giận tuy rung trời, nhưng người dám chân chính xông lên lại chẳng có một ai!
Toàn bộ mấy trăm người lùi cả phía sau, lần này... họ đúng là đã sợ mất mật. Bảo vật lấy của Đế Chủ trên Thiên giới mà cũng không trấn áp nổi tên yêu nghiệt này, bọn họ còn có cách nào? Làm gì được nữa đây?
- Xông lên đi...!
Gia Cát Trường Phong gầm thét giận dữ, hộc một cái phun cả máu tươi ra, bi phẫn rít gào:
- Nhà Gia Cát tại Tiên giới chúng ta có thể trở về dòng chính trên Thiên giới hay không, đều phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865066/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.