- Bắt Sở Mặc lại! Giết hắn!
Độc Cô Ý rống lên giận dữ.
- Không được giết, phải bắt sống cho ta!
Phùng Ngọc rít gào.
Độc Cô Ý hơi ngẩn ra.
Phục Ngọc ở phía bên kia nói:
- Con đàn bà kia…mặc cho các ngươi giết, nhưng Sở Mặc… thì phải bắt sống!
Những người ở đây không ai hiểu rõ giá trị của Sở Mặc, hơn thiên tài có huyết mạch tiến được vào Huyễn Thần Giới như Phục Ngọc… y như thể đã nhìn thấy một núi của cải đang hiện ra trước mắt vậy! Bất kể thế nào, nhất định phải bắt sống kẻ này, không được để cho thoát!
Độc Cô Ý do dự một chút, sau đó gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Ngọc thiếu gia, vậy chúng ta cũng nên cùng sát cánh mà chiến đấu chứ?
Trong lòng Phục Ngọc mắng một câu cáo già, nói:
- Chuyện lúc trước, bỏ qua! Chỉ cần bắt được tên Sở Mặc này, về sau Độc Cô Sơn các ngươi… do Phục Ngọc ta che chở!
Độc Cô Ý chính là đang đợi những lời này, đương nhiên y cũng rõràng giá trị của Sở Mặc. Nhưng có Phục gia ở đây, thì đâu đến lượt Độc Cô Sơn bọn y? Cho nên không bằng nhân cơ hội này bợ đỡ Phục gia. Với Độc Cô Sơn mà nói… đây chính là một tấm dựa vô cùng vững chắc!
Sở Mặc phải ôm một người mà tốc độ chẳng hề bị ảnh hưởng, toàn thân lưu loát như mây bay nước chảy, mỗi bước chân đi xa ngàn dặm!
Trong lòng hắn thì lại không được bình tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865014/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.