Lúc này bên cạnh Lâm Vũ đã không còn một ai, những người cònsống chỉ hận cha mẹ khi sinh mình không nhiều thêm hai cái chân, để họ có thể chạy nhanh hơn một chút.
Nếu Sở Mặc chỉ phá hủy một tảng đá trên quảng trường, thì ắt sẽ có vô số người trách móc hắn. Nhưng hiện giờ chẳng những hắn đã hủy luôn cả quảng trường, mà còn khiến toàn bộ Đạo môn chao đảo! Còn ai chán sống dám tìm đến hắn chuốc phiền đây?
- Sở… Sở đại ca.
Lâm Vũ dè dặt nhìn Sở Mặc:
- Vừa rồi… ta… không có ý đồ gì xấu với ngươi cả. Sở Mặc không nín nổi bật cười:
- Ta biết.
Rồi chỉ về phía gã mập vẫn đang hôn mê:
- Ta nói rồi, ta muốn y phải nhổ ra số tiên tinh gấp mười lần trăm lần chỗ đã nuốt của ngươi!
Lâm Vũ cẩn thận nói:
- Ta… ta không lấy có được không?
- Không được!
Sở Mặc đanh mặt lại, sau đó nói:
- Nếu y dám tìm ngươi gây sự, ta sẽ xé y ra cho chó ăn! Nói xong, liền dùng chân đá đá gã mập trung niên nói:
- Mau đứng lên cho ta, đừng có giả chết nữa!
Gã mập mạp trung niên dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với tỉ trọng cơ thể đứng bật dậy, sau đó lại quỳ sụp xuống trước mặt Sở Mặc cực kỳ nhanh, khóc lóc thảm thiết rằng:
- Gia... đại gia! Ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi, đừng giết ta, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864998/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.