Chương trước
Chương sau
Bao nhiêu năm qua y còn chưa gặp qua tu sĩ nào có thể chất mạnh hơn mình.

Ầm!

Hai bên lại hung hăng lao vào nhau một lần nữa.

Âu Dương Đồ nhe nanh nhếch mép, tới lúc này y mới thật sự để tâm đến thể chất của thanh niên này. Âu Dương Quang Huy cung cấp cho mình tin tức của hắn, nói huyết mạch của người thanh niên này cực kỳ mạnh, có thể tiến vào Huyễn Thần Giới. Nhưng hiện tại xem ra, thể chất của hắn… cũng không hề yếu!

Thậm chí rất có thể… không kém cạnh so với ta.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Âu Dương Đồ vẫn nhanh chóng ý thức được vấn đề này.

Rốt cục y cũng nghiêm túc chân chính, rút trong nhẫn trữ vật ra một thanh trọng kiếm rất nặng. Thanh trọng kiếm này cần nắm bằng cả hai tay, dài chừng hơn một trượng, trọng kiếm không có mũi, thoạt nhìn thật giống một cánh cửa.

Âu Dương Đồ vung trọng kiếm, hung hăng chém tới Sở Mặc.

Vù!

Trong không khí lập tức có một tiếng vang nặng nề phát ra.

Trong tay Sở Mặc, ánh đao chợt lóe lên!

Keng!

- ---------oOo----------

Thanh trọng kiếm trong tay Âu Dương Đồ vang lên một tiếng rồi gãy, mắt thấy ánh đao lia tới, Âu Dương Đồ sợ tới mức co rụt cổ, vèo một cái chạy ra thật xa, sau đó nhìn cây đao trong tay Sở Mặc đầy hoảng sợ, sắc mặt trở nên nặng nề cùng cực.

Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ này, sao lại hùng mạnh tới vậy?

Đây còn là y, một tu sĩ nửa bước Luyện Thần rồi, nếu gặp cùng cảnh giới, thì có ai lại là đối thủ của hắn được?

Chẳng trách Âu Dương Quang Huy nói… đến Giới Linh trongHuyễn Thần Giới cũng chú ý tới tiểu tử này, thậm chí không tiếc trở mặt cũng các đại lão trên Thiên giới. Đây quả thực là một thiên kiêu tuyệt thế mà! Đáng tiếc… vì sao giữa hắn và nhà Âu Dương lại phải tranh chấp đến không chết không thôi chứ?

Âu Dương Đồ cũng không phải một tu sĩ tàn nhẫn thích chém giết, tuy y tự thấy bản thân không phải một thiên tài, nhưng y vẫn rất tán thưởng các thiên tài!

Lại càng yêu thích các thiên tài biết cố gắng!

Theo lời của Âu Dương Quang Huy, y có thể nhận ra được, ngườinày nâng cao thực lực rất nhanh. Có khả năng chỉ cần không gặp một thời gian ngắn thôi sẽ là một bộ dáng hoàn toàn khác rồi. Như vậy cũng quá đủ để cho thấy, người này chẳng những là một thiên tài, mà còn là một người cực kỳ cố gắng!

- Người trẻ tuổi, ngươi chỉ cần đồng ý với ta, vĩnh viễn không được gây khó dễ cho nhà Âu Dương, hôm nay ta liền bỏ qua cho ngươi.

Ma xui quỷ khiến, Âu Dương Đồ lại nói ra một câu như vậy. Trên thực tế, yên mến người tài là một, nhưng về mặt khác, có khả năng chính y đều chưa nhận ra rằng, trong lòng y đã có một vài tia sợ hãi đối với người thanh niên này bắt đầu bén rễ! Y tự tin rằng sẽ không có bất cứ vấn đề gì nếu muốn đánh bại người thanh niên này, nhưng để giết hắn… e là sẽ không dễ dàng như vậy!

Tạo nên một kẻ địch lớn đến thế, lại còn không giết chết được đối phương, thì quả thực chính là ác mộng!

Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ, thản nhiên nói:

- Lời của ngươi có thể thay mặt cho toàn bộ nhà Âu Dương không? Từ đầu ta vốn không trêu chọc đến nhà Âu Dương các ngươi, là các ngươi… muốn ức hiếp bạn bè ta, sau đó còn dẫn theo số lượng lớn cao thủ đến hòng trấn áp bọn ta. Ngay cả Khánh Phong Thành ta cũng còn chưa từng đặt chân vào. Nếu ngươi có thể làm cho nhà Âu Dương từnay về sau chú ý đến hành động của mình, không tự tìm đến ta chuốc phiền toái, như vậy ta có thể đồng ý với ngươi, bỏ qua cho nhà Âu Dương.

Âu Dương Đồ lập tức im lặng, bởi vì y căn bản không thể quyết định thay mặt cho cả nhà Âu Dương. Thậm chí y còn chắc chắn, trong toàn bộ nhà Âu Dương chẳng có mấy ai tôn trọng ý kiến của y cả!

Chớ nhìn y bây giờ đang là lão tổ hùng mạnh nhất nhà Âu Dương. Thế nhưng địa vị trong nhà Âu Dương của y thậm chí còn chẳng bằng Âu Dương Bình Đông là con cái dòng chính nữa.

- Ta không làm được.

Âu Dương Đồ thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ suy sụp.

- Vậy hoặc là bây giờ ngươi rời đi, hoặc là chúng ta liền tiếp tục chiến đấu, phân thắng bại mới thôi.

Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ:

- Trên thực tế ta cũng không muốn đánh với ngươi! Ta có thể cảm giác được ngươi không giống với những kẻ còn lại trong nhà Âu Dương.

- Nhưng cho đến cùng ta vẫn là người nhà Âu Dương. Ta chịu nhiều ân huệ của gia tộc lắm, không thể đứng yên mà nhìn gia tộc tiếp tục suy bại. Âu Dương Đồ thở dài một tiếng:

- Thôi, đánh tiếp đi! Nếu hôm nay có thể bị ngươi giết ở đây, ta cũng không còn điều gì nuối tiếc!

Nói xong, Âu Dương Đồ thi triển công kích bằng pháp thuật!

Cận chiến không giết được Sở Mặc, vậy chỉ còn nước dùng pháp thuật.

Công kích pháp thuật của Âu Dương Đồ cũng vô cùng mạnh mẽ, ít nhất trong Linh giới này, công kích của y chắc chắn được coi là cao minh. Nhưng kẻ y gặp là Sở Mặc.

Một người trẻ tuổi mang theo rất nhiều loại truyền thừa của Chí Tôn.

Công kích pháp thuật, Sở Mặc càng không sợ!

Trong nhất thời, trên bầu trời liên tiếp nổ ra những chùm sáng đủ màu, nhìn từ xa vô cùng đẹp mắt.

Nhưng bất cứ ai hơi có kinh nghiệm, đều hoảng sợ trốn đi thật xa. Bởi chỉ tùy tiện một tia sáng đó thôi cũng ẩn chứa sát khí vô tận bên trong! Uỳnh uỳnh!

Một tiếng nổ lớn, bầu không khí phía sau Sở Mặc túa ra một luồng sáng rực rỡ.

Thân hình Sở Mặc nhanh chóng thoát ra xa, sau đó ra tay đánh trả.

Từng vệt sáng chém ngang người Âu Dương Đồ.

Hai người lại chiến đấu thêm mấy trăm hiệp.

Trên thân hai người đều mang rất nhiều vết thương, nhưng lại chưathể phân ra thắng bại.

Cuộc chiến giữa hai bên sớm đã làm kinh động đến Cẩm Tú Thành ở phía sau. Những người đang bế quan cũng đều đi ra theo dõi trận đấu này.

Hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đã tới từ sớm rồi, đứng lại giữa không trung, không ra tay can thiệp. Bởi vì theo bọn họ, chủ nhân phải đối mặt với đại cao thủ nửa bước Luyện Thần này… không có dấu hiệu nào như đang ở vào thế hạ phong, bọn họ không cần ra tay. Keng!

Thanh đao trong tay Sở Mặc chợt lóe, chém về phía thân thể của Âu Dương Đồ.

Âu Dương Đồ vốn nên tránh được, nhưng lại dính phải một đòn như vậy, từ trong thân thể của y… máu tươi lập tức tuôn ra.

Nhát đao đó thiếu chút nữa thì khiến thân thể của Âu Dương Đồ bị chém thành hai nửa!

Nhưng Âu Dương Đồ cũng nhân cơ hội này ngưng tụ nên một bàntay trong hư không, đập mạnh vào lồng ngực của Sở Mặc.

Sở Mặc hộc một tiếng, phun ra ngụm máu tươi, thân thể bay ngược về phía sau như con diều đứt dây.

Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung sốt ruột, định ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.