Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều có chút trầm mặc. Kỳ thật bọn họ đều biết được tình trạng của Sở Mặc chưa chắc đã tốt hơn so với bọn họ. Vô cùng có khả năng hiện tại Sở Mặc tự lo còn không xong.

- Chỉ cần hắn không có việc gì là tốt rồi.

Hoàng Họa ở một bên nói.

Diệu Nhất Nương gật đầu nói:

- Đúng vậy!

- Đến, lên chiếc thuyền chiến này thì có thể kiên trì thêm vài trăm vạn dặm nữa!

Tần Thi do dự một chút sau đó lấy ra một con thuyền chiến nói:

- Với cảnh giới của ta bây giờ, ước chừng chỉ có thể duy trì được trong thời gian đó thôi.

Những pháp khí này toàn bộ đều là do hai người bọn họ trước kia đã từng tế luyện qua. Chỉ có các nàng mới có thể khống chế được. Ngược lại những người khác cũng có thể giúp đỡ được. Nhưng mà lúc này đây tất cả bọn họ cũng không có ai có thể đem pháp khí này tế luyện một lần. Cho nên chỉ có thể dựa vào Tần Thi và Đổng Ngữ mà thôi.

Hiện tại bởi vì cảnh giới so với trước kia thấp hơn nhiều cho nên dù cho trên pháp khí tất cả đều có dấu vết tinh thần của bọn họ, nhưng cũng vẫn không thể kéo dài được thời gian khống chế.

Chỉ còn lại những pháp khí này là không bị khống chế cảnh giới trong nhẫn trữ vật của hai nàng. Còn lại đa số pháp khí đều nhất định phải đến cảnh giới tu sỹ phi thăng Đại Thừa Kỳ mới có thể khống chế.

Những thứ này… mới chân chính là pháp khí hùng mạnh thật sự!

Nhưng mà hiện tại các nàng lại hoàn toàn không thể sử dụng được thì những thứ này chẳng khác gì một đống rác rưởi!

Những pháp khí không có yêu cầu cảnh giới, tất cả đều là do năm đó các nàng tiến vào tiểu thế giới có điều kiện hạn chế mà chuẩn bị. Cũng không có bảo vật đặc biệt hùng mạnh.

Nếu là sớm biết có ngày hôm nay, hai nàng nhất định sẽ chuẩn bị một số lượng lớn pháp khí điều khiển chỉ cần tinh thạch mà không cần tinh thần lực.

Diệu Nhất Nương hơi hơi nhíu mi nói:

- Như vậy chiến thuyền này chúng ta chỉ có một chiếc đúng không?

- Ở chổ ta còn một chiếc.

Đổng Ngữ ở một bên nói:

- Nhưng đó cũng là lá bài tẩy cuối cùng của chúng ta…

Trên mặt Diệu Nhất Nương lộ ra vẻ cười khổ:

- Hy vọng chúng ta có thể tránh được sự truy đuổi của Âu Dương gia.

Thẩm Tinh Tuyết sâu kín nói:

- Chúng ta giống như một con ruồi không đầu mà bay loạn vậy. Hy vọng là đừng đụng vào hang sói là được.

Tần Thi lấy bảo đồ trong túi ra thản nhiên nói:

- Chúng ta hướng về nơi không người mà bay đến đi!

Sau đó, tất cả mọi người đều lên chiến thuyền. Chiến thuyền khởi hành phát ra một tiếng nổ sau đó trong nháy mắt liền biết mất giữa không trung.

Không bao lâu sau đám người Âu Dương gia liền đuổi tới nơi này. Tuy nhiên đều dừng bước lại. Bởi vì bọn họ dường như cảm giác được đã tìm đến!

Mọi người đều nhìn về Âu Dương Bình Phong. Đừng nhìn cảnh giới của y không phải là cao nhất nhưng mà kiến thức của y… Lại chính là nhiều nhất đó!

Tất cả mọi người ở đây đều không rõ vì sao Âu Dương Bình Phong có thể yêu nghiệt như vậy. Chỉ có thể xem y là một thiên tài tuyệt thế mà thôi.

Âu Dương Bình Phong yên tĩnh đứng ở nơi đó. Như là cảm giác được điều gì, trên thực tế thì y cũng đang vận hành một pháp khí tiên giới duy nhất trên người.

Thật lâu sau, trong mắt của Âu Dương Bình Phong lóe lên một tia tinh quang. Trầm giọng nói:

- Trên người bọn họ có mang theo chiến thuyền nên đã cưỡi chiến thuyền bỏ chạy rồi!

- Chiến thuyền?

Một đám Nguyên Anh của Âu Dương Gia ánh mắt trừng vô cùng to.

- Cái đó là thứ gì?

Một trưởng lão cấp Nguyên Anh nhìn Âu Dương Bình Phong hỏi.

Âu Dương Bình Phong thản nhiên nói:

- Khi đến được Tiên giới thì sẽ xuất hiện một pháp khí cao cấp, có thể làm công cụ thay cho đi bộ. Tốc độ thì phải dựa vào phẩm giai của pháp khí mà định ra.

- Cháu họ Bình Phong, rốt cuộc thì lai lịch của đám người kia như thế nào? Ngươi dù sao cũng phải cho chúng ta biết rõ ngọn nguồn chứ.

Người này là trưởng lão của Âu Dương gia, nhìn Âu Dương Bình Phong trầm giọng hỏi:

- Trên người của các nàng làm sao lại có thể xuất hiện pháp khí mà chỉ có tiên giới mới có?

Tuy rằng y thân là trưởng lão nhưng mà người này cũng không biết được rõ ràng bí mật của Âu Dương Bình Phong. Trên thực tế, ở trong Huyễn Thần Giới này và toàn bộ Linh giới thì người biết được điều này không được bao nhiêu người.

Đại đa số người của Âu Dương gia đều chỉ biết Âu Dương Bình Phong thiên phú vô cùng khủng bố. Có một sư phụ cũng khủng bố như vậy… Những chuyện khác thì bọn họ không biết được bao nhiêu.

Âu Dương Bình Phong nhìn thoáng qua vị trưởng lão này. Trong mắt cũng không có mấy phần có ý tôn trọng mà thản nhiên nói:

- Quang Nguyệt trưởng lão, có một số việc… không phải là ta không muốn nói với các ngươi mà là không được phép nói. Kính xin Quang Nguyệt trưởng lão có thể hiểu cho.

Âu Dương Quang Nguyệt khóe miệng co quắp lại. Trong lòng ít nhiều có chút bất mãn. Y biết rằng tiểu tử Âu Dương Bình Phong này có không ít bí mật. Gia chủ đối với y vô cùng xem trọng thậm chí còn thân hơn so với nhi tử của bản thân. Nhưng mà cho dù có thiên phú đến cỡ nào thì dù sao cũng là con cháu của Âu Dương gia.

Bản thân y là trưởng lão của Âu Dương gia, là đại tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh. Không ngờ cũng không có tư cách biết được một vài bí mật, điều này làm cho trong lòng Âu Dương Quang Nguyệt vô cùng không thoải mái. Cảm giác không thoải mái này kỳ thật đã tồn đọng lại rất nhiều năm rồi.

Từ khi Âu Dương Bình Phong nổi lên thì cảm giác thoải mái này lại càng mãnh liệt. Hơn nữa người có cảm giác không thoải mái này không chỉ có một mình Âu Dương Quang Nguyệt y.

Ngay tại thời điểm mà Âu Dương Bình Phong nói ra lời này, thì trên mặt của những người khác cũng có vẻ mặt không tự nhiên giống vậy.

Quả nhiên, Âu Dương Quang Nguyệt còn chưa nói gì thì đã có người biểu thị ra sự bất mãn đối với Âu Dương Bình Phong.

- Âu Dương Bình Phong, ngươi là thiên tài chưa từng có từ trước đến nay của Âu Dương gia chúng ta không sai. Nhưng mà tốt xấu gì thì chúng ta đều là người một nhà, ngươi lại có ý che che giấu giấu như vậy là sao? Cái gì cũng không nói lại để cho chúng ta đuổi theo một đám nữ nhân? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta là một đám người ăn no rỗi việc có việc gì làm không? Cả ngày không có làm chuyện gì, phải thỏa mãn tư lợi riêng của ngươi sao?

Người nói chuyện là một trưởng lão của Âu Dương gia tên là Âu Dương Quang Hành, từ trước đến nay có danh hiệu tính tình nóng nảy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.