- Mẹ mày! Lúc trước là lúc trước! Không phải bây giờ!
Trần Cửu quát lên:
- Bây giờ gia đòi tất các hàng hóa của các ngươi!
Liễu Hải lập tức định trừng mắt, cơn giận cũng sắp bùng nổ ra rồi. Tuy nhiên nhìn thoáng qua những thanh viên trong đoàn mặt mày tái nhợt, y cuối cùng vẫn thở dài một tiếng trong lòng, sau đó cắn răng nói:
- Được! Cho ngươi!Dứt lời, Liễu Hải trực tiếp tháo một chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống, đưa cho Trần Cửu nói:
- Bây giờ đã được chưa?
Trần Cửu không ngờ Liễu Hải lại có thể quyết đoán đến mức này, thế mà nỡ đưa toàn bộ hàng hóa cho y.
Trong mắt y không khỏi để lộ một vệt tham lam, nhưng đồng thời trong lòng y cũng bắt đầu dâng lên sự cảnh giác.
Tuy đám người kia không có gốc rễ căn cơ gì, đắc tội thì cũng thôi, y đường đường là đệ tử nội môn của Linh Vận Môn, vốn cũng chẳngthèm để ý đến tâm tình của bọn họ. Nhưng nếu đúng là ép bọn họ quá, đến lúc đó họ tung hê chuyện này ra, sợ rằng y cũng không dễ xơi số hàng kia rồi.
Dù sao Linh Vận Môn là một phái lớn, cũng phải chú ý đến danh tiếng một chút.
Trong lòng nghĩ thầm như vậy, Trần Cửu bỗng nhiên cười rộ lên:
- Liễu trưởng đoàn tính toán giỏi thật đấy, hẳn là ngươi nghĩ đầu tiên cứ đưa cho ta hết toàn bộ số hàng này, sau đó lại đi tố cáo ta chứ gì?
Liễu Hải lắc đầu, trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864758/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.