Kim Minh cũng nao nao, lập tức cười khổ, thầm nghĩ nàng vừa trải qua đả kích, đâu thể lập tức tiếp nhận mình? Không được vội... Ngàn vạn lần gấp không được! Kim Minh. Ngươi đã thành công hơn phân nửa, kế tiếp, chỉ cần tiếp tục cố gắng thì sẽthành công!
Kim Minh tự an ủi, bên kia Phương Lan nhìn Vương Văn nói:
- Đây không phải nhà của ta, ta đương nhiên sẽ không ở lại rồi.
Nói xong nhìn Phương Lộ nói:
- Tiểu Lộ, chúng ta đi thôi, đi mua ít đồ rồi về nhà.
Phương Lan nói xong, hướng về phía Kim Minh nhún gối thi lễ:
- Kim Minh. Chuyện hôm nay đa tạ ngươi...
- Đã nói rồi, đừng khách khí như vậy.
Kim Minh nói:
- Vậy đi, nàng cũng đã biết. Ta cho gọi Kim Thiết Cương để bọn họ hộ tốngnàng về.
Phương Lan hơi do dự một chút.
Kim Minh nói:
- Cả cơ hội này nàng cũng không cho ta sao?
Phương Lan ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Vậy làm phiền ngươi, cũng có thể nhờ họ đưa đồ của ngươi để ở nhà ta về.
Trong mắt Kim Minh có chút mất mát, tuy nhiên nhớ tới lời phụ thân nên vẫn sảng khoái gật đầu:
- Vậy được rồi, tuy nhiên có thứ này nàng nhất định phải nhận lấy.Nói xong lấy nhẫn trữ vật ra đến trước mặt Phương Lan, không nói gì kéo tay Phương Lan đặt vào lòng bàn tay nàng. Sau đó, nhanh chóng thu tay lại, nghiêm túc nói:
- Đây vốn là đồ Kim gia bồi thường cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864661/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.