Vương Võ ngẩng đầu, lộ ra vài phần trào phúng:
- Vậy cũng có thể sao? Đường đường Kim gia đại tộc, dựa vào cái gì cúi đầu trước một một cô gái yếu ớt?
- Ngươi cảm thấy đây là cúi đầu sao?
Kim Minh than nhẹ một tiếng:
- Thanh danh Kim gia bên ngoài không tốt lớn, đại gia tộc mà, không có biện pháp. Bôi đen cũng tốt, xác thực cũng tốt, gia tộc quá lớn... có một vài vấn đề không thể tránh được. Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi biết, Kim gia...vẫn biết nói đạo lý. Cho nên không chừng Phương Lan gặp cha ta rồi, cha ta thật sự tha cho các nàng. Sau đó, nàng có thể vĩnh viễn ở cùng bên ngươi.
- Không thể nào!
Vương Võ vẻ mặt chắc chắc nói.
- Nếu chẳng may là thật thì sao?
Kim Minh nhìn Vương Võ:
- Ngươi còn muốn dùng nàng để đổi lấy phú quý sao?
Kim Minh nói xong, lại bỏ thêm một mồi lửa:
- Hơn nữa, ta cũng có thể cam đoan, về sau tuyệt đối không gây sự với các ngươi, Vương Võ đúng không, nếu như vậy, ngươi có nguyện ý thu hồi những lời vừa rồi không?
Vương Võ nhìn Kim Minh, cắn răng lắc đầu:
- Không muốn!
- Hả? Thật kỳ quái, ta nói thật mà. Vương Võ, ngươi đi đi, ta không lừa ngươi, hai tỷ muội Phương Lan đã rời khỏi nơi này. Ta bị cha ta hung hăng giáo huấn rồi cấm túc trong quý phủ, không cho phép ra ngoài. Ngươi đi nhanh có khi còn đuổi kịp bọn họ. Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864658/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.