- Các ngươi là ai?
Sở Mặc thấy sắc mặt Lưu Vân trở nên có chút nặng nề liền khẽ cau mày, nhìn về phía mấy người vừa bước vào:
- Ta không quen các ngươi.
Công tử áo gấm không thèm để ý đến Sở Mặc. Mà nhìn về phía Lưu Vân với vẻ mặt mỉa mai nói:
- Ta còn cho rằng ngươi đã cấu kết được với vị thanh niên giỏi giang tuổi trẻ tài cao nào, hóa ra lại là một tên rác rưởi thậm chí còn chưa đạt đến Trúc Cơ. Tiểu công chúa của Linh Đan Đường đã trở nênbụng đói ăn quàng như vậy từ khi nào rồi hả?
Ha ha... Đúng là thú vị!
- Ngươi cút ra ngoài cho ta!
Sắc mặt Lưu Vân băng giá như mùa đông, lạnh lùng nói:
- Chủ quán... các ngươi làm ăn thế này đấy hả?
Chó hoang mèo hoang gì cũng để cho vào?
Sở Mặc không nhịn được cười thầm trong bụng, vừa rồi cô gái này còn cười cười nói nói duyên dáng khéo hiểu lòng người, chăm sóc hắn chu đáo, ngoảnh đi ngoảnh lại thế mà đã trở thành một nàng sư tử cái nhe nanh giận dữ rồi.Tính tình như vậy đúng là dễ khiến người khác yêu mến.
Rõ là ai vừa mắt ta thì làm gì cũng tốt, còn đã khiến ta chướng mắt thì đều chỉ là lũ chó hoang mèo hoang mà thôi!
Chưởng quầy mới đến sau vừa nhìn Lưu Vân rồi lại nhìn sang đám người Gia Cát Xương Bình, vẻ mặt trở nên vô cùng khó xử.
Không có nguyên nhân gì khác. Y quả thực không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864351/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.