Hai mắt Khương Thu Dương đã hoàn toàn mất đi thần thái, mờ mịt nhìn về phía trời xanh, dường như đến chết cũng không thể nào tin được bản thân lại phải bỏ mạng ở nơi như vậy.
Vị hoàng tử ưu tú nhất của Đại Tề này từ nhỏ đã được gửi vào học tập trong môn phái, tài năng bắn cung xuất quỷ nhập thần, văn võ đều được giáo dục vô cùng tốt.
Một lòng muốn mở mang bờ cõi biên cương, trở thành vị hoàng đế lưu danh muôn thuở. Kết quả lại bị mất mạng ở nơi rừng núi hoang vu. Nói ra cũng thật là đáng tiếc.Sở Mặc tiện tay chôn cất xác của mấy người kia. Sau đó vác thi thể của Khương Thu Dương lên. Cũng không phải là muốn mang về để lĩnh công, vả lại Sở Mặc cũng không thiết những điều này. Mà là với thân phận của Khương Thu Dương thì không nên để thi thể của y ở nơi này một cách bừa bãi như vậy.
Sau này, còn phải mang về để trả lại cho phía Đại Tề nữa!
Chẳng những vừa có thể để cho con cháu hoàng thất giữ được chút tôn nghiêm, mà còn tạo nên một cú sốc nặng nề... đối với tinh thần của cả Đại Tề.Khi Sở Mặc mang thi thể của Khương Thu Dương trở lại quân đoàn thợ mỏ, tất cả mọi người ở đó đều vô cùng sửng sốt!
- Công tử vô địch!
Vạn người cùng hô vang, tiếng động lớn vang trời.
Đám tù binh bị nhốt sau song cửa đều cố gắng mở to hai mắt, xem xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864208/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.