Sở dĩ Trương Vinh nói với Phương Đông Minh như vậy.
Là vì tuổi tác của Sở Mặc cùng với việc hắn hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm ra chiến trường!
Tính theo cấp bậc, Sở Mặc thậm chí còn chưa phải là một tiểu đội trưởng!Hắn chẳng qua chỉ là một đặc sứ do hoàng thượng và đại soái phái đến mà thôi, đúng vậy, một vị đặc sứ mới mười bốn tuổi.
Nếu hiện giờ mà Phương Đông Minh biết, chỉ sợ sẽ xấu hổ đến mức muốn tự sát mất thôi.
Cuối cùng, kể cả Phương Đông Minh, toàn bộ đám người đều bị áp giải tới doanh trại do Hà Húc dựng lên.
Toàn bộ dãy núi Thiên Đoạn, đã đâu vào với đó.
Sớm tinh mơ, mặt trời bắt đầu ló rạng, những tia nắng chiếu xuyênqua kẽ lá rừng rậm rạp hắt ra từng mảng sáng loang lổ.
Lối thông gió đã bị chặn kín kia dần dần có chút động tĩnh.
Tuy nhiên, vật bên dưới hẳn là không lường được có lượng đá tảng như một tòa núi đè ép bên trên.
Ầm!
Ầm!
Phía bên dưới phát ra từng tiếng nổ trầm trầm.Rõ ràng có người đang cố gắng đánh bay những tảng đá này.
Rốt cuộc núi đá bị đánh đến khi tạo nên chút khe hở. Một bóng người vô cùng thảm hại chui từ trong ra.
Sau đó, lại có một vài bóng người khác lục tục xuất hiện.
Có khoảng hai mươi mấy người, ở lại cùng với Khương Thu Dương!
Hai mươi người này đều là cao thủ Thiết Cốt Cảnh. Thân là thị vệ thân cận bên cạnh tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864207/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.