Sở Mặc khẽ nhướng đuôi lông mày:
- Ta không rõ lắm lối đi kia là dạng gì, bên trong có thích hợp để chiến tranh không?
Phương Minh Thông nói:
- Lúc ấy để cho tiện nên chúng ta đào thông đạo vô cùng lớn! Chiều rộng hơn trăm trượng, cao cũng vài chục trượng, rất trống trải. Nói thẳng ra…. Người chúng ta bên này chỉ sợ căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào. Kẻ thù chỉ cần hai làn mưa tên liền có thể giết chết toàn bộ họ rồi.
Sở Mặc ngẫm lại cũng thật sự là như vậy, nếu hoàn toàn không có phản ứng, bên cạnh bọn họ chỉ sợ ngay cả vũ khí cũng không có! Ai lại mang theo vũ khí dùng trong chiến tranh bên người khi đi đào quặng cơ chứ?
- Nói cách khác, nếu hiện tại chúng ta bất động thanh sắc điều động ra một đội nhân mã từ quân đội tới cũng có thể sẽ bị đối phương nhận ra, có phải hay không?
Sở Mặc hỏi.
- Đúng vậy, nội bộ quân tình của Đại Tề bên kia cũng không phải ngồi không…. Lại nói tiếp, lúc này chúng ta chẳng khác gì là thua người ta rồi.
Phương Minh Thông có chút khổ sở nói:
- Nếu không có tin tức này của ngươi… chỉ sợ thật sự xảy ra vấn đề lớn rồi!
Hoàng thượng nâng tay xoa xoa trán nói:
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hơn nữa loại chuyện thế này trẫm cũng không nghĩ tới… hừ. Hiện tại cho dù nội bộ quân tình Đại Tề không lợi hại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864181/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.