- Ngươi nói nó vì bảo vệ mình, mà phong ấn trí nhớ?
Sở Mặc có chút hồ nghi nhìn Đại Công Kê:
- Nhưng sao lại nhỏ như vậy? Nhìn qua chỉ như một tiểu cẩu mới cai sữa không lâu!Đại Công Kê lắc đầu:
- Vấn đề này kê gia cũng không rõ. Phỏng chừng cũng là một cách tự bảo vệ mình. Dù sao một vật nhỏ như vậy, dù là ai thấy cũng chẳng để tâm tới nó. Nhưng kê gia có thể khẳng định, thân thể của nó vẫn mạnh mẽ vô cùng! Không tin kê gia làm mẫu cho ngươi xem.
Đại Công Kê nói xong, đi tới nâng một chân đá Tiểu Sài Khuyển.
Ầm!
Thân thể của Tiểu Sài Khuyển bay vèo lên, ở giữa không trung phát ra tiếng thê lương, bay xa mấy trăm trượng, hung hăng ngã trên mặt đất.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê:
- Ngươi muốn đá chết nó sao?
Đại Công Kê cạc cạc cười quái dị nói:
- Không chết được! Yên tâm đi, nếu là cho thế tục thì đã bị kê gia đá thành bã vụn rồi!
Sở Mặc vận chuyển bộ pháp, trong chớp mắt tới chỗ Tiểu Sài Khuyển ngã xuống, phát hiện quả nhiên tiểu tử kia không bị sao, nhưng trong mắt lại tràn đầy phẫn nộ nhìn Đại Công Kê.
- Ngươi xem, thế nào hả? Kê gia nói không sai chứ?
Đại Công Kê vẻ mặt đắc ý.
- Uông!Tiểu Sài Khuyển phát ra âm thanh như trẻ đang bú, sau đó lao về phía Đại Công Kê.
Lại bị Sở Mặc cúi người cầm lên, bốn chân của tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864172/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.