Mà giờ khoảng cách của họ đến tổ rồng không tới mười dặm!
Bao nhiêu năm nay, lượng nguyên khí vĩ đại mà tổ rồng hấp thu vẫn duy trì được uy lực của rồng không hề suy giảm. Hoa Xuyên Ngưu cũng vì thế mà mà thiệt thân, nếu không, một đại năng hệ Minh Tâm Cảnh sao có thể tuyệt vọng đến nỗi tự sát như thế?Nếu hắn cố kiên trì thêm chút nữa, thì đã không như vậy. Chỉ đáng tiếc, Hoa Xuyên Ngưu lại không kiên nhẫn được như vậy.
Cả đám người đều dừng bước tại đây, có số ít thăm dò từ từ tiến thêm vài bước, nhưng sắc mặt ai nấy đều trắng bệch lui về.
Loại áp lực này, khiến cho đám người họ không thể hít thở.
Giống như một ngọn núi lớn, đè lên người bọn họ!
Đấy là Sở Mặc đã hấp thụ gần như toàn bộ nguyên khí trong tổ rồng rồi. Nếu không, chỉ sợ sau khi leo lên hang động, chẳng thể nhúc nhíchnửa bước.
- Làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ chúng ta đành trơ mắt đứng nhìn... đại cơ duyên phía trước, mà không thể nào có được sao?
Có người vẻ mặt không cam lòng nói.
Triệu Trường Hải híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Bỏ cuộc? Không... Không bao giờ! Uy áp? Trên người ta có một thứ...
Nói rồi, Triệu Trường Hải đề phòng những người bên cạnh, tiến lên phái trước lấy một bao nhỏ từ trên người.Trong chiếc bao nhỏ là một vật to bằng bàn tay, được bao vây bởi rất nhiều phù triện.
Nhìn qua những phù triện ấy có lẽ đã lâu lắm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864152/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.