Một kẻ địch cường đại đã chết lẽ ra phải vui vẻ mới đúng, nhưng trong lòng của Sở Mặc lại không có bất kỳ sự vui sướng nào.
Đứng ở đó, Sở Mặc đã trầm mặc thật lâu, không hề nói một câu.Đại Công Kê ở bên cạnh dường như cũng có chút xúc động nhưng vẫn là nó chủ động phá vỡ trầm mặc:
- Người như thế… không cần phải… vì cái chết của hắn mà tự trách!
- Ta không hề!
Sở Mặc nói.
- Ngươi có đấy!
Đại Công Kê không chút lưu tình nói:
- Ngươi không cho rằng giết con hắn là sai nhưng ngươi lại cảm thấy cái chết của hắn là do ngươi ép đúng không?Sở Mặc trầm mặc, không nói gì.
Đại Công Kê cười lạnh nói:
- Loài người các ngươi có câu: Con không dạy là lỗi của cha! Ngươi đã nghe bao giờ chưa?
Sở Mặc gật gật đầu.
Đại Công Kê nói:
- Vậy ngươi còn tự trách gì nữa? Tuy là Kê gia ta không phải đặc biệt hiểu nguyên nhân gây ra chuyện này nhưng nghe đối thoại giữa cácngươi cũng có thể đoán được đại khái. Nếu hắn có thể giáo dục thật tốt con mình từ nhỏ vậy thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau này. Cho nên con của hắn cũng thế mà hắn cũng vậy, đều là tự mình tìm đường chết, không trách được người khác.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Đại Công Kê:
- Ngươi hiểu biết loài người như vậy, hay là trước kia là gà sủng vật?
- Ngươi mới là gà sủng vật! Kê gia liều mạng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864147/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.