- Thật ra thì ta khá là thích ăn cánh gà nướng đấy.
- Không thể nào, không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Trong mắt Đại Công Kê lộ ra chút kinh hoàng, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi tuyệt đối không thể nhìn thấu được chân thân của ta, nói, rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?
- Vậy thì, giờ chúng ta có thể ngồi xuống để nói chuyện trong hòabình chưa?
Sở Mặc như có như không liếc qua Thí Thiên trong tay.
Đại Công Kê lại lùi về phía sau hai bước, sau đó nói:
- Với một kẻ người phàm như ngươi thì có gì để mà nói?
Lúc này, sau khi ngó ngang ngó dọc một hồi vẫn không tìm thấy số cá lúc nãy, Đại Công Kê lại bắt đầu nổi giận:
- Cá mà bản tôn đuổi theo suốt mười mấy năm, cứ thế bị ngươi cướp sạch, bây giờ phải chia đôi đi...
- ...Sở Mặc mặt xám xịt nhìn con Đại Công Kê này, rõ ràng vẫn khoác bộ dạng của Chu Tước. Nhưng từ lời nói đến hành động... lại rõ rành rành là một tên lưu manh hiểu rõ về thế giới loài người, so với bộ dạng uy nghiêm oai vệ hồi nãy đúng là khác xa một trời một vực.
- Sao? Hay là ngươi cảm thấy, có thể nhìn thấu thân phận thật của bản tôn liền có tư cách cò kè áp bức bản tôn rồi hả?
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt thế nhưng lộ vẻ cười lạnh:
- Ngươi quá ngây thơ rồi, kê gia không thèm bốc phét với ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864139/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.