Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Năm đó Phiêu Diêu Cung bị rất nhiều thế lực hùng mạnh trên lục địa Chu Tước bắt tay với nhau tiêu diệt, sau đó chỉ có mười hai đệ tử trốn thoát. Mỗi người mang theo một phần truyền thừa, bỏ xứ mà đi…
Hoàng thượng khẽ chau mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lẩm bẩm:
- Nói cách khác, nàng có vô số kẻ thù?
- Đúng vậy.
Sở Mặc nhìn hoàng thượng rất thản nhiên:
- Kẻ thù của nàng đều ở trên lục địa Chu Tước.
- Trẫm biết.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Trẫm đang cân nhắc xem… cái được và mất của việc này. Tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là đã đưa ra cho trẫm một câu hỏi khó mà!
Sở Mặc cười ha hả nói:
- Hoàng thượng, thoạt nhìn chuyện này có vẻ như là hoàng gia phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Diệu Nhất Nương, nhưng trên thực tế, hoàng gia cũng không thực sự phải bỏ ra cái gì.
- Nghĩa là sao?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Chuyện này, đối với hoàng gia, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ đều là chuyện tốt.
Sở Mặc cũng không giải thích nhiều, mà chỉ nhìn hoàng thượng và nói:
- Lợi ích cụ thể, ta cũng không muốn nói nhiều, ta tin trong lònghoàng thượng cũng rõ ràng cả rồi. Chu Tước Hội… vốn chỉ là một tổ chức nằm ở lục địa Chu Tước, lại dám vươn tay đến lục địa Thanh Long của chúng ta, thậm chí không thèm đếm xỉa tới hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864081/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.