- Đúng. Chính giữa nhân gian này! Ai nói môn phái nhất định phải nằm ở nơi rừng xanh núi thẳm nào?
- Nương tựa vào hoàng gia sao?
- Không phải là nương tựa bọn họ, chúng ta cứ phát triển của chúng ta. Chỉ cần đến một lúc nào đó, mượn danh nghĩa bọn họ là được rồi.
- Vậy có được không? Hoàng gia cũng đâu có ngốc?
- Hoàng gia đương nhiên không ngốc rồi, nhân tài do môn phái nhỏ của chúng ta bồi dưỡng ra, có thể hợp tác với hoàng gia mà! Lại không cần bọn họ cung cấp bất cứ tài nguyên nào, chỉ có điều là phải mượn tạm danh nghĩa của bọn họ. Cuộc giao dịch này với hoàng gia mànói thì chẳng thiệt chút nào!
Sở Mặc cười nhìn Diệu Nhất Nương:
- Hơn nữa, môn phái nhỏ này của chúng ta sẽ được đặt tên là Phiêu Diêu Cung!
- Này này này… Việc này có thể sao?
Diệu Nhất Nương nói hơi chần chờ, nhưng trong mắt rõ ràng cho thấy đã động lòng rồi.
Thân là một đệ tử của Phiêu Diêu Cung, tâm nguyện lớn nhất cả đời dĩ nhiên là có thể quang minh chính đại thành lập môn phái một lần nữa.Từ trước tới nay, Diệu Nhất Nương chưa từng nghĩ tới việc có thể quang minh chính đại lập ra một môn phái ở ngay giữa nhân gian.
Hiện giờ Sở Mặc đề xuất ra, phản ứng đầu tiên của nàng là: Việc này có hơi điên khùng quá hay không?
Dù sao chưa từng nghe nói sẽ có môn phái nào xây dựng ngay giữa nhân gian cả. Môn phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864080/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.