Một người trong đó nhìn Diệu Nhất Nương trầm giọng nói:
- Tàn dư Phiêu Diêu Cung, giao công pháp truyền thừa ra thì ta tha chết cho ngươi!
Diệu Nhất Nương lạnh lùng nhìn hai gã nam tử mặc đồ đen từ đầu đến chân:
- Cái gì mà Phiêu Diêu Cung, ta không biết các ngươi đang nói gì!
Tên nam tử mới vừa nói kia kinh thường cười, nói:
- Được rồi, Diệu Nhất Nương, chúng ta nếu đã tìm được ngươi rồi thì nói lên rằng đã nắm đủ căn cứ chính xác, có thể chứng minh ngươi là tàn dư của Phiêu Diêu Cung, nếu không, ngươi cho là chúng ta rảnh rỗi đến gây sự với ngươi à?Con ngươi Diệu Nhất Nương mang theo ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, thoáng qua một vẻ giận dữ:
- Các ngươi có oán thù với Phiêu Diêu Cung?
- Không thù!
Nam tử nói.
- Các ngươi có thù với ta?
Diệu Nhất Nương lại hỏi.
Nam tử cười gằn:
- Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta không oán không thù vớiPhiêu Diêu Cung, với Diệu Nhất Nương ngươi cũng thế không oán không thù, chúng ta chỉ muốn lấy được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung. Ngươi có thể coi chúng ta là cường đạo, chính là đến để cướp!
- Trời... lời nói không biết xấu hổ như thế lại còn nói như chuyện đương nhiên thế này sao.
Sở Yên ở một bên nói. Nàng cũng không phải là người có tính tình nhát gan sợ phiền phức, thấy có người ức hiếp Diệu Nhất Nương đương nhiên là vô cùng tức giận, không nhịn được nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864061/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.