Diệu Nhất Nương cũng biết Sở Mặc bây giờ đang cải trang dịchdung, không nên bại lộ nhiều quá. Cũng may là chỗ này căn bản là không ai chú ý tới ba người trong góc, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm Xích Mục Hàn Băng mãng ở trên đài đấu giá.
Sở Mặc lẩm bẩm nói:
- Cho dù nó khó săn nhưng như thế thì có thể nói lên vấn đề gì chứ?
Diệu Nhất Nương im lặng thở dài nói:
- Đầu tiên, thứ này cực kỳ hiếm có, ngay cả đại môn phái nếu muốn bắt được một con Xích Mục Hàn Băng mãng này cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ, tình cờ có được cũng tuyệt đối sẽ không để một mảnh lân nào trên người nó lọt ra ngoài!- Thứ hai, bất kỳ vật nào trên người Xích Mục Hàn Băng mãng cũng đều vô giá, đệ cho rằng Mập ca đang nói dối sao? Đệ thật sự lầm rồi đấy! Liên quan tới công dụng của các vật trên người Xích Mục Hàn Băng Mãng, hắn một chút cũng không cường điệu đâu.
Diệu Nhất Nương thở dài nói:
- Thật không biết ai lại lợi hại như vậy, vậy mà lại có thể săn được nguyên thú mạnh mẽ như thế, càng khó mà tin được hơn là... lại có thể lấy nó ra để bán đấu giá... thật là tên phá của!
Sở Mặc không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, hắn thật sự đã nói một lần với Diệu Nhất Nương, hắn săn được một vài con nguyên thú giao cho thúc thúc cụt một tay lấy ra bán. Sở Mặc cũng không phải làmột người có tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864060/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.