Bởi vậy, Sở Mặc chỉ có thể cam chịu, cho dù hắn và Na Y có chút cảm tình, nhưng không phải loại này. Nếu hắn mở miệng, tin rằng Na Y cũng sẽ không cự tuyệt cùng Đại Hạ kết minh. Vì theo tính Na Y, nàngsẽ đưa ra sự lựa chọn tốt nhất cho vương quốc của mình.
- Hèn chi ngươi chướng mắt công chúa của trẫm, ra là đã thích nữ vương tương lai.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc nói:
- Tuy nhiên, dù thế nào chăng nữa, ngươi vĩnh viễn đều là người Đại Hạ.
Sở Mặc nói:
- Nếu thảo dân thực sự muốn ở lại thảo nguyên thì đã không trở về.- Tốt!
Phương Minh Thông ở một bên nói:
- Như vậy mới đích thực là đấng nam nhi của Đại Hạ chứ!
Hoàng thượng cũng vui mừng gật đầu, lấy ra một huân chương đỏ sậm từ trong người nói:
- Đã hai mươi năm nay huân chương anh hùng này chưa được phát cho ai. Sở Mặc, hôm nay có thể trao cho ngươi vật này, là may mắn của ngươi, cũng là may mắn của trẫm. Điều này chứng tỏ đã có một người mang công trạng lớn cho quốc gia. Ngươi phải nhớ kỹ, huyết sắc huân chương này là dùng máu tươi của vô số anh hùng Đại Hạ nhuộm ra. Ngươi phải dùng tính mạng để thủ hộ nó. Nó là biểu tượng của sự vinhquang.
Nói xong, Hoàng thượng trịnh trọng đem huân chương này giao cho Sở Mặc:
- Ngươi có hiểu được không?
Sở Mặc tiếp nhận tấm huân chương nặng trịch kia, gật gật đầu, trầm giọng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864039/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.