- Các ngươi không phải lo, đúng là đúng, sai là sai. Trẫm thực sự đã nói sai. Nguyên bản, trẫm chỉ định thử tính tình của tiểu tử này một chút, nhưng lại ngộ thương một người tướng quân đáng kính nể nhưPhàn lão tướng quân.
Giờ phút này, Sở Mặc có chút mơ hồ, thầm nghĩ. Tình huống này là thế nào nhỉ? Thử ta, thử ta cái gì chứ?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc không hiểu, cười ha ha nói:
- Trẫm muốn nhìn, người thiếu niên đã cứu con gái trẫm là người như thế nào.
- Sặc!
Sở Mặc giật mình, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng:
- Cứu nữ nhi của ngài? Vậy lời đồn kia…là thật sao? Sao lại cóchuyện này được chứ?
- Ngươi cũng nghe lời đồn đó rồi?
Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc thành thật gật đầu:
- Sau khi về kinh thảo dân có nghe nói, nhưng vẫn nghĩ đó là giả.
- Chuyện đó là thật.
Hoàng thượng thản nhiên nói.
- Mẫu thân của Tinh Tuyết không phải là phi tử của trẫm, mà là một đệ tử trong môn phái. Mười sáu năm trước chúng ta gặp nhau, vì cơduyên mà có đứa bé này.
Sở Mặc thấy thật hồi hộp, không ngờ trong lúc vô tình lại biết được bí mật của Hoàng thượng.
- Sau đó, mẫu thân của Tinh Tuyết trở lại môn phái, nên Tinh Tuyết mới lớn lên ở đó. Cho đến năm nay, mẫu thân nàng mới đưa nàng trở về và cho trẫm biết. Trẫm thấy thẹn trong lòng, đã khiến nữ nhi chịu nhiều thiệt thòi. Bởi vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864038/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.