Chương trước
Chương sau
Sở Mặc nhìn Hoàng thượng, chậm rãi nói:

- Hoàng thượng anh minh, tha thứ cho thảo dân vô lễ…

Hoàng thượng cười cười lắc đầu:

- Ta còn chưa tha thứ ngươi đâu.

Sở Mặc khẽ mỉm cười, nói:

- Hạ Hào, thân là hoàng tử của Đại Hạ, đáng ra phải làm gươngcho quan viên, cho dân chúng; làm người phải chính trực, công tâm, lòng dạ bao dung thiện lương. Nhưng gã lại chẳng biết phân biệt thị phi, đổi trắng thay đen, lòng dạ hẹp hòi, khi quân phạm thượng… Gã chết còn chưa đủ!

- Ồ?

Hoàng đế hăng hái nhìn Sở Mặc hỏi:

- Thế nào gọi là không biết phân biệt thị phi, đổi trắng thay đen, lòng dạ hẹp hòi, khi quân phạm thượng?

- Triệu Nghị là một tên cẩu quan. Tên đó bị người khác sai khiến, hãm hại thảo dân. Khi sự việc bại lộ, lại sợ gây họa cho người nhà, bènbịa chuyện vô căn cứ, nói xấu một tướng quân luôn dốc hết sức vì Đại Hạ. Một tên cẩu quan như thế, có chém một trăm cái đầu cũng đáng.

Sở Mặc lạnh lùng nói:

- Nhưng tam hoàng tử điện hạ lại làm việc xấu, giúp đỡ cẩu quan nói xấu công thần, lại giúp tên cẩu quan Triệu Nghị che đậy sự việc vô sỉ y gây ra. Thân là hoàng tử, trước mời chào ông nội ta nhưng bị ông ta răn dạy, lại ghi hận, thừa cơ trả thù. Việc này có bằng chứng như núi, thảo dân không tin bệ hạ không biết.

Vẻ mặt Hoàng thượng không thay đổi nhìn Sở Mặc:

- Ngươi nói tiếp đi.Sở Mặc lạnh lùng:

- Còn nói cái gì nữa chứ. Sự thật đã bày ra trước mắt. Hạ Hào và Triệu Nghị là cùng một giuộc, cá mè một lứa, đều là loại người vô sỉ, không biết phân biệt thị phi, đổi trắng thay đen, lòng dạ hẹp hòi, khi quân phạm thượng. Bọn chúng đều đáng chết. Không lẽ vì gã khoác trên người bộ áo lóng lánh của hoàng tử, thì gã có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm, tùy ý vu oan hãm hại, vấy bẩn trong sạch của người khác?

Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Hoàng thượng còn đang bất định, nói:

- Nếu Đại Hạ là như vậy, thì ta không làm người Đại Hạ cũngđược.

Lời hắn nói khiến toàn bộ yến hội lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn người thiếu niên này.

- Thôi xong…

Trong lòng Hứa Trung Lương khẽ thở dài, tự nhủ: thằng nhóc con, uổng cho ta còn nghĩ ngươi có phong độ trầm ổn của một đại tướng. Nhưng giờ, ngay trước mặt Hoàng thượng ngươi lại dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.Dù ngươi có nói đúng, nói thật đi chăng nữa, ngươi đem mặt mũi Hoàng thượng để đâu chứ? Tam hoàng tử đúng là đáng chết, nhưng gã là hoàng tử, là cốt nhục của Hoàng thượng đó.

Giờ không nói đến trao huân chương anh hùng, ngay cả việc có thể bình an mà ra khỏi cung hay không cũng không biết được. Nhưng hôm nay, bất cứ giá nào, ta cũng sẽ cố giúp ngươi đảm bảo an toàn. Còn sau này…để sau này tính vậy.

Hạ Hào bị Sở Mặc chửi bới thậm tệ như hắt máu chó lên đầu, gã bối rối quỳ ở điện. Sắc mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại đỏ, đỏ lại tím, tím lại đen…Với thân phận hoàng tử Đại Hạ vô cùng cao quý, từ khi chàođời đến nay, đây là lần đầu tiên gã bị đả kích mạnh mẽ như vậy.

Hoàng thượng bị Sở Mặc mắng có chút ngẩn người. Khuôn mặt uy nghiêm hơi hơi kéo ra, nhìn Sở Mặc chăm chú. Sở Mặc cũng nhìn thẳng lại không tránh né. Toàn bộ Đại Hạ, không có mấy người dám cùng Hoàng thượng đối diện như vậy.

Điều này khiến Hoàng đế có cảm giác vô cùng mới mẻ. Hoàng đế nhìn Sở Mặc, nở nụ cười đầy hàm ý:

- Tên tiểu tử kia, người ngươi đang mắng…là con trẫm đấy. Tên cẩu quan ngươi vừa chém đầu, cũng do trẫm bổ nhiệm. Chậc chậc, tên đó là cẩu quan, vậy trẫm là cái gì, là cẩu Hoàng đế sao?Hơn ngàn người trong đại sảnh sợ tới mức mặt vàng ệch, theo bản năng muốn quỳ xuống.

Hoàng thượng lại khoát tay chặn lại:

- Không liên quan đến các ngươi. Các ngươi ngoan ngoãn đứng im xem là được.

Hứa Trung Lương liều mạng hướng Sở Mặc nháy mắt, tin rằng Sở Mặc có thể hiểu được ý của mình. Lúc này, cần nhất là phải quỳ xuống, tự xưng mình làm càn mới là việc đúng đắn nên làm.

Sở Mặc lại cười ha hả:

- Còn phải xem bệ hạ xử lý việc hôm nay như thế nào đã. Triệu Nghị là cẩu quan, đâu có liên quan tới ngài. Hoàng cung cũng còn có gián, có chuột. Nếu việc gì cũng đổ lên đầu bệ hạ, vậy làm Hoàng đế…quá mệt rồi.

Hoàng thượng không nhịn được cười ha hả:

- Ha ha ha, tiểu tử thối, lời này ngươi nói rất được…làm lòng trẫm thật khoan khoái. Quả thật rất có lý! Không thể những việc như đổ bô cũng quy trách nhiệm cho trẫm chứ nhỉ?

Sở Mặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng, nhỏ giọng nói:

- Có vài cái cẩu quan không phải là lỗi của bệ hạ, nhưng quản giáocon cái không nghiêm…thì là trách nhiệm của ngài rồi.

Hoàng thượng thản nhiên nhìn thoáng qua phía Hạ Hào đang quỳ, nói:

- Ngươi nghe thấy chưa. Ngươi làm sai, giờ người ta đang trách cha ngươi đó.

Hạ Hào ngơ ngác quỳ ở đó, sắc mặt xanh lét, lại đỏ, rồi lại tím, đột nhiên khóc rống lên.

- Phụ hoàng, nhi thần đáng chết… Nhi thần đã sai rồi… Nhi thần khiến người phải xấu hổ, cầu phụ hoàng trách phạt!- Đúng là phải phạt ngươi. Ngay trong đêm nay, ngươi đi Bắc Cương đi, trong vòng mười năm, không được quay lại Viêm Hoàng Thành.

Hoàng thượng cụp mắt, thản nhiên nói.

Nhưng câu nói này lại như sấm sét giữa trời quang. Trực tiếp khiến tất cả mọi người trong đại sảnh bị chấn động đến ngây dại.

Không ngờ Hoàng thượng… lại đem tam hoàng tử Hạ Hào sung quân. Không hỏi thêm một câu, không nói thêm vài chữ, cứ như vậy…bắt sung quân? Hơn nữa lại còn ngay đêm tân niên, liên tục mấy năm không cho gã ở lại Viêm Hoàng Thành, trực tiếp đuổi đi xa.Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hoàng thượng ân sủng Sở Mặc như vậy ư? Phần ân sủng này không phải như núi…mà lớn hơn cả trời rồi. Không biết làm thế nào mà hắn lại có được ân trạch thiên vị lớn như thế?

Trong lòng nhiều người đều có nghi vấn: hành động vừa rồi của Sở Mặc gần như là đại nghịch bất đạo. Tại sao ngay cả một câu trách cứ cũng không có? Cũng không hẳn như mọi người nghĩ, trách phạt tới rồi đây.

Hoàng thượng thản nhiên nhìn tam hoàng tử quỳ ngẩn ngơ ở đó, lại liếc mắt nhìn Thái tử và nhị hoàng tử ở cách đó không xa, nói:

- Còn quỳ ở đó làm gì nữa, không mau cút đi!Nói xong, trừng mắt nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi còn đặt đao trên cổ con ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chém luôn cái đầu chó của nó.

Khóe miệng Sở Mặc co quắp, hắn thu hồi Thí Thiên, cười ha hả:

- Tiểu tử nào dám chứ…

- Ta nghĩ chắc đầu ta ngươi cũng dám chém lại còn nói không. Mau cút lại đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.