Chương trước
Chương sau
Phương Minh Thông chợt xổ ra một câu, rồi lại thở phào một tiếng:

- Thiếu chút nữa ta đã tự mình động thủ chém đầu chó của y rồi. Nhưng với thân phận của ta mà lại đi chém đầu tên này thì có hơi mất mặt.Nói xong, Phương Minh Thông lại nhìn Sở Mặc, cười ha hả:

- Tiểu tử kia…ta ngày càng thích ngươi rồi. Ở đây mà còn dám… Ha ha ha! Chém hay lắm. Một đao chém bay đầu chó. Chém thật sảng khoái! Vì việc này…đêm nay nhất định phải uống với ta một chén lớn đó.

Đứng ở bên này, Hứa Trung Lương lấy tay nâng trán, vẻ mặt xám xịt, khóe miệng co giật, tức giận đến không biết phải nói gì.

Trong lòng Hứa Trung Lương tự nhủ: tên Phương Minh Thông đúng là đồ mãng phu khốn kiếp, tại sao không cản lại hắn chứ. Chẳng lẽ ngươi không biết một đao kia Sở Mặc chém thật sảng khoái. Nhưng sựtình phía sau giải quyết thế nào đây? Sẽ bị quy vào tội thị sủng mà kiêu, chưa tra mà đã giết, vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung mất thôi.

Sau một lát, mấy phụ nhân trong đại sảnh đều bị dọa sợ, thét lên chói tai. Không nói gì phụ nữ, có mấy người nam nhân ở đây đã gặp được trường hợp như vậy đâu. Nhiều người mặt tái nhợt, nhìn vị thiếu niên kia với ánh mắt sợ hãi.

Trước mặt Thái tử và các vị hoàng tử, bên cạnh còn có Đại nguyên soái và Thủ Phụ đại nhân, lại dám xách đao giết người giữa yến hội của hoàng gia. Sự quả quyết và dũng cảm của thiếu niên này quá cường liệt. Giả sử Hoàng thượng có ở đây đi nữa, thiếu niên này có khi vẫn hànhđộng như vậy.

Vẻ mặt Hứa Phù Phù hưng phấn, nói:

- Ha ha ha, vậy mới tốt chứ Sở tiểu hắc. Ngươi làm tốt lắm. Mấy tên cẩu quan như thế này thì nên bị chém đầu.

Mấy người trẻ tuổi ngồi cùng với Hứa Phù Phù đều hít vào một ngụm lãnh khí. Với mấy tên con ông cháu cha ngồi ở đây, làm mấy chuyện xấu như bắt nạt đám con trai, dọa nạt bọn con gái không thành vấn đề, có mượn đao giết người cũng không thành vấn đề. Nhưng bảo chúng tự tay xách đao giết người thì chúng không đủ dũng khí.Hứa Phù Phù thấy cô gái thanh tú ngồi bên kia thật kỳ quái. Mặc dù trong mắt cô có chút thương cảm, nhưng khóe miệng lại vểnh lên, nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

- Không phải chứ?

Hứa Phù Phù xám xịt, nhìn cô gái xa lạ kia đầy nghi ngờ, rồi lại nhìn Sở Mặc, tự nhủ. Trong trường hợp này, không phải con gái sẽ bị dọa hoa dung thất sắc sao, tại sao cô gái này hình như lại để ý đến huynh đệ của ta được chứ. Thật khó hiểu, thật không có thiên lý!

Sắc mặt Thái tử tái nhợt, bàn tay trong áo khẽ run, vừa giận lại vừa sợ nhìn về phía Sở Mặc. Sắc mặt nhị hoàng tử Hạ Hùng âm u, trong ánhmắt nhìn Sở Mặc ẩn giấu sát ý. Vẻ mặt tam hoàng tử Hạ Hào thật khó coi, y không dám tin vào mắt mình, tiến đến trước mặt Sở Mặc, tức giận quát:

- Làm sao ngươi…ngươi dám.

- Phì!

Sở Mặc phun một ngụm nước bọt vào mặt Hạ Hào.

Hoàng cấp bậc ba cao nhất muốn vô tình giả ý phun nước miếng vào mặt hoàng cấp bậc bốn, hắc hắc, rất khó lòng phòng bị. Hạ Hào khó mà tránh, bị nước bọt phun vào mặt.- Tiểu súc sinh! Ngươi muốn chết phải không?

Hạ Hào nổi giận hét ầm lên, hơi thở Thiết Cốt cảnh giới bộc phát. Y rút thanh kiếm bên hông, hướng thẳng chỗ Sở Mặc đâm tới.

Ánh mắt Phương Minh Thông hơi hơi nhíu lại, đang muốn ra tay can thiệp lại thấy Sở Mặc nhìn mình một cái. Đó là một ánh nhìn của loại người có sự tự tin, dũng cảm vô song. Phương Minh Thông chợt hiểu ý tứ của thiếu niên này, nên lão đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Hứa Trung Lương thật sự nóng nảy hét lên:

- Phương Minh Thông!- Để cho bọn chúng đánh đi.

Một giọng nói trầm thấp, uy nghiêm vang lên phía sau hai vị đứng đầu triều này.

Hứa Trung Lương sợ tới mức run rẩy. Trong thiên hạ, người có thể dọa vị nội các Thủ Phụ này chỉ có một.

- Không cần quay lại nhìn trẫm, xem náo nhiệt đi. Ha ha, một tuồng kịch thật phấn khích, hai ngươi cứ chờ đấy, trẫm sẽ tính sổ với các ngươi sau.

Âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm đó lại tiếp tục vang lên.Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông đều không dám quay đầu lại, khóe miệng hai người co quắp. Người này liếc người kia, thấy trên mặt đối phương đều rất đặc sắc. Ánh mắt mọi người trong yến hội đều rơi vào chỗ của tam hoàng tử và thiếu niên Sở Mặc, không ai chú ý từ lúc nào mà có thêm một người khoác hoàng bào đứng sau Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương.

Keng!

Tiếng hai vũ khí va chạm thật lớn.

Thanh kiếm của Hạ Hào đứt đoạn, sau đó, gã bị một thanh trườngđao sắc bén đặt bên cổ.

- Ngươi cũng đáng chết.

Thanh âm của Sở Mặc lạnh như băng, thức tỉnh những người vẫn còn như đang trong mộng ngồi ở yến hội. Cả đại sảnh yên tĩnh dọa người.

- Ngươi thử nói vì sao y lại đáng chết?

Một âm thanh thản nhiên vang lên, lại làm tất cả mọi người ở đây thấy run run. Những người phản ứng được trước tiên ngay lập tức quỳ hụp xuống. Sau đó, nhiều người cũng quỳ theo.- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Sắc mặt Thái tử và nhị hoàng tử tái nhợt. Hai người ngã quỵ xuống đất, đầu gục xuống, không ai nhìn được biểu tình trên mặt hai gã.

Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương bất đắc dĩ nhìn nhau, rồi cùng quay người lại, hướng nam tử khoác hoàng bào quỳ xuống:

- Vi thần bái kiến hoàng thượng.

Toàn bộ đại sảnh hiện tại cũng chỉ còn ba người đang đứng.

Một là người khoác hoàng bào, người này chính là hoàng đế của ĐạiHạ.

Hai người khác là Sở Mặc và tam hoàng tử Hạ Hào – người đang bị một trường đao sắc bén kề bên cổ.

Sở Mặc chớp chớp mắt nhìn Hoàng thượng nói:

- Bệ hạ, ngài muốn ta nói thật?

- Nhóc con, còn không mau quỳ xuống!

Hứa Trung Lương trừng mắt nhìn Sở Mặc, thấp giọng quát.

Phương Minh Thông ở một bên lại cười toe toét, vụng trộm nhìnthoáng qua Sở Mặc, trong mắt tràn đầy khen ngợi, lòng lại thầm nghĩ: Hảo tiểu tử! Bất kể như thế nào, ta cũng phải đưa ngươi vào quân doanh. Nếu trong tương lai ngươi không thành một mãnh tướng bách chiến bách thắng thì tên của Phương Minh Thông ta sẽ viết ngược.

Hoàng thượng lại khoát tay:

- Không cần quỳ, cứ đứng nói cũng được.

Hạ Hào quá hiểu phụ hoàng của gã. Nghe xong lời của Hoàng đế, chân gã mềm nhũn, quỳ thẳng xuống. Thí Thiên trong tay Sở Mặc vẫn kề bên cổ gã. Trong đại sảnh chỉ còn hai người đang đứng là Sở Mặc và Hoàng thượng.

Đôi mày của Hoàng thượng hơi nhíu lại:

- Mọi người quỳ làm gì chứ. Tiệc tân niên không cần nhiều quy củ như vậy. Mọi người đứng lên đi. Bình thân!

Đến lúc này mà mọi người còn không nhận được thái độ của Hoàng thượng thì không còn gì để nói rồi. Nhưng chính vì nhận thấy thái độnày, nhiều người có cảm giác mình gặp quỷ rồi. Mọi người dần đứng lên. Toàn bộ đại sảnh chỉ có tam hoàng tử Hạ Hào là đang quỳ. Mặt Hạ Hào cắt không còn giọt máu, sâu trong con ngươi tràn đầy sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.