Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc:
- Nếu lại để con bên cạnh gia gia, e sẽ bị người ta nói. Dù sao suy cho cùng, cũng có người không biết con có một tấm huy chương anh hùng.
Sở Mặc gật đầu, nói:
- Vâng, vậy để năm sau nói tiếp ạ.
Hứa Phù Phù ở bên cạnh nói:
- Gia gia, con cũng muốn tòng quân.
- Không được.
Sở Mặc với Hứa Trung Lương gần như đồng thanh.
Khóe miệng Hứa Phù Phù co rút, vẻ mặt ủy khuất:
- Tại sao?
Sở Mặc và Hứa Trung Lương liếc mắt nhìn nhau.- Gia nói trước đi ạ.
- Con nói đi.
Sau đó cả hai nhìn nhau cười.
Hứa Phù Phù trợn mắt nói:
- Có cần ăn ý tới mức vậy không? Sở Mặc nói:
- Muốn chứng minh bản thân, hà tất cứ nhất định phải đi con đường của người khác.Hứa Trung Lương tán dương nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó nói với Hứa Phù Phù:
- Con có huynh đệ tốt thế này, sau dù ta có không còn nữa, cũng có thể an tâm!
- Gia gia, người nói gì vậy? Hứa Phù Phù mắt ửng đỏ.
- Ha ha, nói thật, con người ai rồi cũng sẽ chết, đây là chuyện tất yếu.
Hứa Trung Lương thập phần thản nhiên cười cười, sau đó nói:
- Trong quân, thực sự không phù hợp với con.Hứa Phù Phù gãi đầu, nói:
- Thật ra con cũng biết con không phù hợp quân đội, nhưng thật sự con muốn làm chút gì đó, con không muốn đi tới đâu, người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864020/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.