- Là ta quá mức tin cái danh Trường Sinh Thiên này.
Sở Mặc đồng ý, nói:
- Mặt trái của chiêu bài kỳ thật cũng có nhiều thứ gì đó dơ bẩn.
Ông cụ nhìn Sở Mặc, gật đầu:
- May mắn, cháu gặp được vị này… Khụ khụ… bằng hữu.
Ông cụ không biết nên xưng hô với nam tử áo đen này như thế nào.
Vì nhìn qua Ma Quân tuổi còn rất trẻ.
Khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng, gần như không có bất luận dấu vết gì của năm tháng. Nhưng trong ánh mắt, lộ ra sự tang thương, nhìn rõ sự đời. Hiển nhiên, tuổi thực của hắn không thể hiện qua khuôn mặt này.
Ma Quân thản nhiên nói:
- Gọi ta là Ma Quân đi.
- Ma Quân.
Đuôi lông mày của ông cụ hơi xích lên, lòng lại âm thầm thưởng thức hàm nghĩa của hai chữ này.
Tưởng tượng lại thái độ của tôn tử đối với Ma Quân, ông cụ lại mơ hồ minh bạch điểm gì.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm vào sinh ra tử trên chiến trường, đời này loại người nào ông chưa thấy qua. Hơn nữa vì phát sinh sự kiện vừa rồi, khiến ông hoàn toàn thất vọng đối Trường Sinh Thiên.
Lão gia tử liền sang sảng cười:
- Bằng hữu lấy Ma làm danh nhưng thực tế lại làm việc hiệp nghĩa. Cháu ta có thể nhận được người như ngươi làm thầy, đó là phúc khí tu từ mấy đời.
Nói xong, lại quay ra nói với Sở Mặc:
- Đứa ngốc, còn không mau dập đầu với sư phụ cháu.
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863881/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.