Thẩm Tri Ly mỉm cười, quay người bỏ đi, biến mất trong bóng tối dày đặc của hang động ngầm này.
Chờ hắn đi mất, Tang Hủ ngoái đầu hỏi: "Châu Hà, tại sao cụ lại nhận lời Thẩm Tri Ly đến đây?"
Châu Hà dẩu môi, nói: "Vì ta cho rằng từ đường trong âm trạch nhà họ Triệu rất quen, hình như trước đây đã từng làm việc gì ở đó."
Rất quen? Tang Hủ đang định hỏi tiếp, vết nứt trên cổng mộ càng lúc càng nhiều, có một tảng đá rơi xuống, tay Triệu Long Bảo đột nhiên thò qua khe nứt, tóm được vai Văn Uyên.
Châu Hà nói: "Tang Hủ, tắt đèn pin, tìm chỗ trốn đi."
"Em cũng giúp được." Tang Hủ bình tĩnh nói.
"Bảo em trốn thì trốn đi." Châu Hà bẻ gãy một cánh tay thò ra, nhưng lại có thêm những cánh tay khô quắt khác vươn ra ngoài.
Họ muốn tác chiến trong bóng tối, nhưng trong bóng tối thì Tang Hủ chẳng nhìn thấy gì cả. Tang Hủ mím môi, đành tắt đèn pin, tìm một cạnh tường nấp. Xung quanh tối đen, cậu nghe thấy tiếng cổng mộ sụp đổ hoàn toàn, vô số tiếng bước chân ào ra từ phía Cổng Huyền Tẫn, tiếng thét đinh tai của các Triệu Long Bảo gần như đâm thủng màng nhĩ.
Nhiều tiếng súng nổ vang lên trong bóng tối, và cả tiếng dòng điện rè rè. Tang Hủ nghe thấy họ đang vật lộn, chẳng mấy chốc trong không khí đã có mùi máu tươi rỉ sét. Là Văn Uyên bị thương ư?Hay là Châu Hà? Tang Hủ không dám nghĩ, số lượng Triệu Long Bảo đông như thế, họ phải ứng phó như thế nào?
Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678149/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.