Thủy triều ngài cuồn cuộn ập tới, Thẩm Tri Ly lập tức trèo lên, Văn Uyên theo sát đằng sau.
Trong lòng Tang Hủ tràn ngập nghi ngờ, trèo lên có ích gì? Đàn ngài này biết bay mà? Nhưng bất kể ra sao, hành động theo các cao thủ là đúng. Tang Hủ khởi động Trung Âm Thân, dùng hết sức từ thuở bú mẹ bám sát sau mông Văn Uyên. Châu Hà ở dưới cùng bọc hậu cho họ, luồng sét tung ra, kêu xèo xèo như vợt muỗi điện, cả mảng ngài rơi xuống tựa bông tuyết, một lớp xác ngài dày cộp lót dưới vách đá.
Châu Hà không cầm cự được quá lâu, đầu ngón tay hắn đã bắt đầu chuyển sang màu đen. Tang Hủ chau mày, muốn tìm lối thoát khác. Bỗng dưng, bóng Thẩm Tri Ly bên trên biến mất, Văn Uyên chui vào vách đá ngay sát đằng sau, Tang Hủ phát hiện ra ở đây có một khe nứt, cuống quýt đuổi theo, chui vào như cá chạch.
Châu Hà dịch chuyển ra đằng sau cậu, bốn người ra sức trèo vào.
Ngài bị khe nứt chắn mất phần lớn, nhưng vẫn có một nhúm co lại thành một dải c*m v** khe nứt. Trong khe nứt này là cả một thế giới khác, nối liền với một hố tùy táng khác. Có điều trong này không có âm trạch được xây dựng, toàn bộ xác khô chất đống dưới đáy hang, tầng tầng lớp lớp dày đặc, nhìn mà da đầu tê rần.
Nom kết cấu nơi này cực kỳ cổ xưa, rất giống phong cách đài Vọng Hương ở Quỷ Môn Quan của nhà họ Tang, Tang Hủ đoán là hố chôn cất đời đầu của nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678146/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.