Văn Uyên muốn đi tới nhìn thử, Tang Hủ bảo anh ta đợi tại chỗ, chui vào lều của mình lôi Châu Hà ra ngoài.
Châu Hà tức gần chết, vừa nằm xuống đã bị lôi dậy, dù cho có khách không mời đến, họ không thể tự giải quyết được sao?
"Không có ta thì ngươi sẽ chết à?" Châu Hà bực dọc mặc áo nỉ vào.
"Sẽ chết." Tang Hủ nói.
Châu Hà: "..."
Thôi, không ngủ thì không ngủ, dù sao thì hắn cũng không phải buồn ngủ lắm.
Ba người họ đều thức, Thẩm Áp Lê dựa vào cái gì mà ngủ? Hắn lôi Thẩm Tri Ly ra ngoài. Bốn người lẻn ra sau lều của Thẩm Tri Ly, bèn trông thấy một bóng đen càng lúc càng rõ ràng. Đó là một chiếc lều, cách lều của Thẩm Tri Ly khoảng mười mét.
Nơi này cực kỳ tối, không bật đèn pin thì cơ bản là không nhìn rõ được gì cả. Nhưng ấy là Tang Hủ, chắc chắn Thẩm Tri Ly không bị như vậy. Nếu ở đó có một chiếc lều, lúc dựng lều Thẩm Tri Ly không thể nào không phát hiện ra.
"Chỗ này vốn có một bức tường." Thẩm Tri Ly hạ giọng nói.
Châu Hà sờ mặt đất, giữa con hẻm có một đoạn đường là lạ.
"Lại là tường bẫy." Châu Hà xuỳ một tiếng.
Xem ra trong lúc họ nghỉ ngơi trong lều, tường bẫy ở đây đã hạ xuống, để lộ ra lều ở bên kia.
Là ai cắm trại ở đây?
Văn Uyên lặng lẽ rọi đèn pin chiếu xa, không chỉ có một cái lều, đối diện là một bãi cắm trại, có bốn chiếc lều. Nhìn cách bố trí này mà Tang Hủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678145/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.