Tang Hủ bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Nếu bên ngoài xuất hiện bất thường, rồi sẽ có cách đối phó, đến đâu xử lý đến đó, không quá đáng sợ. Tuy nhiên một khi vấn đề nảy sinh từ bên trong bản thân mình, sự việc sẽ trở nên khá khó nhằn. Con người mãi mãi sợ hãi bị ốm bị thương, nỗi sợ do phá hủy hình dạng và biến đổi sinh lý vượt xa bất thường của hoàn cảnh, bởi thế có nghĩa là —— bản thân mình đã không còn đáng tin nữa.
Tang Hủ không thể dựa vào bản thân mình giải quyết vấn đề được như trước nữa rồi.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tang Hủ lùi lại vài bước, tạo khoảng cách với ba người trước mặt.
Thẩm Tri Ly nửa cười nửa không nhìn cậu.
Châu Hà chau mày hỏi: "Em sao thế?"
Tang Hủ không trả lời.
Châu Hà trước mắt là Châu Hà thật ư? Cậu có thể không tin bản thân mình, nhưng cậu tin Châu Hà. Sao Châu Hà lại trúng bẫy dễ thế được?
Tang Hủ nghiến răng, ra sức duy trì lý trí của mình, cậu nhanh chóng tắt đèn pin, khởi động Trung Âm Thân, lập tức chìm vào bóng tối.
Cậu nấp sau bức tượng thần ở bàn thờ, giữ trạng thái bất động tuyệt đối, nghe Châu Hà và Thẩm Tri Ly gọi tên mình. Dần dà, âm thanh bắt đầu biến dạng, trở nên the thé, sắc bén. Giọng "Châu Hà" và "Thẩm Tri Ly" phát ra cơ bản không phải giọng người.
Lại là ảo giác, lần này ảo giác đóng giả Châu Hà và Thẩm Tri Ly để lừa cậu. Cậu nheo mắt, nhìn thấy hai người đi tới từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678141/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.