Trong sáu đạo, cấp bậc của thần là tối cao.
Dù cho người ngoại tộc bước l*n đ*nh cao của đạo, trở thành Vua Cõi Mộng, thì vẫn là bạn đời của thần, thuộc hạ của thần. Nếu thứ đằng sau khe cửa là thần thật, Tang Hủ không cho rằng mình có năng lực thắng được Người. Mà hình như Người cũng không cần phải nấp sau khe cửa nhìn trộm cậu, nếu tò mò về cậu đến thế thật, trực tiếp giết cậu, chặt đầu ngắm kỹ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Vậy nên, thứ đằng sau khe cửa không phải thần.
Chỉ cần không phải thần, thế thì dễ rồi.
Tang Hủ khởi động Thỉnh Na Thuật, bộ giáp đen của Áp Binh Tiên Sư phủ lên người lớp lớp, trường kiếm nắm trong tay. Tang Hủ lao về phía cửa, tấm khăn trùm đầu đỏ sau khe cửa hoàn toàn bất động, như đang đợi Tang Hủ ở đó. Trong lòng Tang Hủ hơi lành lạnh, nhưng Châu Hà cảnh cáo cậu không được rời khỏi từ đường, chứng tỏ mặc dù trong từ đường có nguy hiểm, nhưng Châu Hà cho rằng chắc hẳn Tang Hủ giải quyết được, còn nguy hiểm bên ngoài từ đường thì khả năng là không phải thứ Tang Hủ xử lý được.
Xông lên!
Tang Hủ đẩy cửa xông vào, chém thẳng vào tấm khăn trùm đầu.
Lưỡi kiếm chém đôi vải lụa đỏ, để lộ một cái gáy đen ngòm.
Đây là một người đứng quay lưng lại với Tang Hủ.
Tang Hủ lấy ra một viên Bổ Thiên Đan, chuẩn bị dùng bất cứ lúc nào, cậu đi vòng ra đằng trước nhìn trực diện người này.
Không ngờ lại là Minh Thuần, y mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678140/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.