"Đi thôi." Châu Hà nói.
"Đi đâu?"
"Còn đi đâu được nữa?" Châu Hà nâng cằm cậu lên quan sát, đồng tử mắt đen láy to tròn, hơi ngốc. Châu Hà nghi ngờ cậu ngốc thật, "Không phải bạn ngươi bảo ngươi lối ra ở đâu rồi đấy sao? Ta đưa ngươi ra ngoài."
"Cụ có cách giải quyết thịt cúng không?"
"Không."
Tang Hủ nhìn hắn, hắn lại xù lông, "Đã bảo ta không phải vạn năng rồi, ngươi có đi hay không? Cho ngươi ba giây, ba, hai, một!"
Đếm đến một, Tang Hủ vẫn bất động.
Châu Hà không hiểu cậu nữa, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tang Hủ cụp mắt, như đang do dự.
Có Châu Hà ở đây, đương nhiên cảnh khốn cùng bên dưới cũng dễ như trở bàn tay. Dù cho hắn không hoàn chỉnh, chưa có cách giải quyết thịt cúng sinh trưởng liên tiếp, cũng có thể đưa Tang Hủ ra ngoài bình an. Tang Hủ nói thêm vài câu ngon ngọt, hoặc buổi tối cho hắn ngủ cùng, Châu Hà vui vẻ, cũng có thể nhân tiện đưa cả Thẩm Tri Đường ra ngoài.
Nhưng tại sao trong tim trống trải, cứ cảm thấy vẫn còn chuyện chưa hoàn thành.
Những người áo trắng im lặng đó xuất hiện trong đầu cậu, luồng sáng bay vào lồng ngực cậu như tạo thành một cái chuỳ nhỏ hư vô, gõ thùm thụp vào tim cậu.
Bộ đàm trong ba lô của Phương Lan Tắc lại có tiếng——
"Có ai không... Một mình tôi... cô đơn quá..."
Là giọng Quách Hoành Kiến.
Tang Hủ lấy bộ đàm ra, hỏi: "Tôn Uyển Thanh còn ở đó không?"
"Không còn nữa... Cô ta đi rồi..."
Tang Hủ tắt bộ đàm, nhìn thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678086/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.