Giản Tế mang theo nét cười gật đầu với bác sĩ Lý, làm khẩu hình miệng nói: "Cảm ơn." 
Bác sĩ Lý nói một vài vấn đề cần chú ý, sau đó xoa xoa mồ hôi trên trán, xách cái rương nhỏ của mình lên rồi nện bước vội vàng rời khỏi. 
Một bó tuổi rồi, hơn nửa đêm đi kiếm chút tiền cũng không dễ dàng gì. 
Sau đó Giản Tế lại cười bảo: "Hựu Hựu, em coi, Dung ma ma bị kéo xuống đánh chết rồi." 
Người nọ thút tha thút thít ngẩng mặt lên, xoay đầu nhìn thử, đúng là chẳng còn ai nữa. 
Cậu hít cái mũi, nhỏ giọng nói: "Ông, ông ấy chỉ đâm một kim, không đến mức đánh chết đâu." 
Giản Tế liền bưng mặt cậu cười không ngừng nổi. 
Cười đủ rồi, anh lại khẽ nói: "Mệt không hử, có muốn đi ngủ không?" 
Tang Gia Ý lắc đầu, bây giờ cậu lại chẳng muốn ngủ nữa. 
Có lẽ là truyền nước biển dần dần có tác dụng, trái lại người thanh tỉnh hơn một chút, ít nhất đã biết Giản Tế là ai, cũng biết đây là đâu. 
Cũng triệt để mở ra cái đài phát thanh của cậu. 
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Lời của tôi trên xe hôm nay, anh có nghe thấy không?" 
"Câu nào nhỉ?" 
"Tôi nói sinh nhật năm nay tôi sẽ có một cái bánh kem sô cô la thuộc về mình." 
Sau đó cậu nâng con ngươi lên nhìn người nọ một cái, gần như là nói rõ rồi đó. 
Giản Tế nhịn cười: "Biết rồi, mua cho em." 
Tang Gia Ý hài lòng, tiếp đó cậu nhỏ giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tham-ben-tai-em/2723968/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.