Ngày hôm sau, Tang Gia Ý tỉnh lại giữa một mảnh ấm áp. 
Cậu có hơi gian nan mở to đôi mắt, liền trông thấy Giản Tế đang gần trong gang tấc. 
Giản Tế đã thức giấc từ sớm, đang tựa nửa người vào đầu giường đọc sách, tiếng lật trang giấy rất nhỏ nhẹ. 
Mà gần như hơn nửa người của Tang Gia Ý đều đang nằm sấp trên thân Giản Tế. 
Tang Gia Ý trì độn chớp mắt một cái, chẳng trách cậu thấy ấm như thế. 
Nhưng cũng không bất ngờ lắm, đêm hôm qua khó chịu, cậu vẫn còn nhớ mình khó khăn gập ghềnh tới tìm Giản Tế, chỉ là ấn tượng về những gì xảy ra sau đó thì có hơi mơ hồ. 
Điều rõ ràng duy nhất chính là, hình như Giản Tế vẫn luôn dỗ dành cậu. 
Cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, Giản Tế rũ mắt nhìn cậu: "Tỉnh rồi? Có khó chịu không?" 
Tang Gia Ý vừa định lắc đầu, nhưng lúc giương mắt đối diện với ánh mắt của Giản Tế, cậu liền không tự giác được mà nói chuyện thành thành thật thật, thanh âm hơi khàn: 
"Có, cổ họng đau, đầu đau, cả người mất sức, vì sao mắt tôi cũng nhức quá?" 
Cậu nhỏ giọng lầm bầm. 
Nhiệt độ của Tang Gia Ý đã giảm xuống, chỉ là cảm giác cơ thể không được thoải mái vẫn còn khá rõ ràng. 
Mỗi lần sinh bệnh đều phải cách quãng rất lâu cậu mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, người sẽ bị dày vò trong khoảng thời gian dài. 
Vả lại nếu không phải hôm qua Giản Tế ở nhà, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tham-ben-tai-em/2723967/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.