Chương trước
Chương sau
Gần đây người nhà họ Tề đều kiệt quệ tinh thần, chuyện Tề Tu Du náo loạn tự s.át này đã khiến thái độ của Văn Hân dịu lại.

Mặc dù đại đa số thời gian là mang theo chút trầm mặc bất đắc dĩ, nhưng tốt xấu gì cũng đã bằng lòng để ý đến người.

Tề Tu Du là do Văn Hân dẫn dắt nuôi lớn, tình cảm hàm chứa trong đó quá mức phức tạp, bà ta hoàn toàn có cách không thèm ngó ngàng để cắt đứt với cậu ta.

Tề Tu Văn và Tề Lỗi cũng đã tháo bộ lọc ngày xưa xuống, lùi về sau một bước, bắt đầu đối đãi với Tề Tu Du càng thêm khách quan, cũng dạy dỗ càng thêm nghiêm khắc, không để Văn Hân dung túng người nữa.

Một đứa nhỏ bị nuôi thành cái dạng như hiện giờ, bọn họ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Gần đây người trong vòng cũng đều đang coi trò cười của nhà họ Tề, xem chuyện nhà bọn họ như thứ để tán gẫu lúc trà dư tửu hậu.

Mấy việc này Tề Tu Văn biết hết, nhưng đại thọ 80 tối nay của ông Nhậm cực kỳ quan trọng, địa vị của nhà họ Nhậm ở thủ đô vốn đã rất cao rồi.

Vả lại nhân duyên từ trước đến nay của ông Nhậm ở trong vòng luôn rất tốt, sinh nhật của ông mọi người đều sẽ nể mặt, rất ít người nhận được thiệp lại không đi dự.

Hơn nữa, nếu nhà họ Tề không ai đến thật, đó mới bị mọi người chế nhạo.

Cho nên tối nay Tề Tu Văn mới một mình tham dự bữa tiệc này.

Chỉ là lúc tới đây rồi, hắn mới phát hiện ánh mắt mà mọi người nhìn hắn rất phức tạp.

Thay vì nói là trào phúng, chẳng bằng nói là thái độ chờ không nổi để xem kịch hay.

Rất nhanh đã có người tiến lên bắt chuyện với hắn.

"Chào buổi tối Tề tổng, tới dự tiệc một mình sao?"

Tề Tu Văn lễ độ gật đầu với đối phương: "Chào buổi tối Vương tổng, thân thể cha mẹ tôi không khỏe, hôm nay thay mặt hai người đến chúc thọ lão tiên sinh."

Vừa dứt lời, hắn đã trông thấy người đối diện cười nói:

"Một mình sao? Tôi còn tưởng là Tề tổng và em trai ngài đã hẹn trước rồi chứ."

Ý cười trên mặt Tề Tu Văn lại vụt tắt một chút, nhạy bén nhận ra được điều không thích hợp.

Tề Tu Du bị người trông coi ở nhà, hơn nữa cậu ta vô cùng sĩ diện.

Xảy ra chuyện như thế, trong khoảng thời gian ngắn hiển nhiên sẽ không có mặt tại nơi như thế này.

Vậy em trai theo lời đối phương nói là...... Tiểu Ý?

Nghĩ như vậy, hắn lại ung dung thản nhiên nói: "Người ngài nói là Tiểu Ý sao? Tất nhiên là đã nói trước rồi."

"Phải không? Như vậy thì tốt, quan hệ của em trai ngài với Giản tổng nhìn qua có vẻ thân mật, hai người cùng tới trước, nếu ngài đã biết rồi thì không có vấn đề gì."

Bắp thịt trên mặt Tề Tu Văn nhịn không được khẽ co rút một chút, Giản tổng?

Trong vòng này, người có thể được xưng là Giản tổng, đầu tiên gần như sẽ nghĩ đến một người -- Giản Tế.

Suýt chút nữa hắn không thể duy trì nổi biểu cảm của bản thân, trong chớp mắt, hắn bỗng có chút hiểu tại sao khi tiến vào sảnh, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn vì sao lại kỳ quái như vậy.

Trong vòng vốn đã bàn tán sôi nổi, Tang Gia Ý không được người nhà họ Tề yêu thương, bây giờ lại xuất hiện ở đây thật drama cùng dáng vẻ thân mật với chủ của nhà họ Giản.

Người nhà họ Tề sẽ có phản ứng gì?

Sau khi bọn họ gặp mặt sẽ lại là tình cảnh như thế nào?

Mọi người đều cảm thấy rất hứng thú.

Tề Tu Văn ngó lơ ánh mắt của bọn họ, tìm bạn tốt của mình, hỏi thăm tình huống liên quan.

Biết được "Giản tổng" trong lời nói của Vương tổng đúng thật là Giản Tế, lòng hắn mới triệt để trầm xuống.

Hắn xoay người đi lên trên lầu, chuẩn bị đi tìm Tang Gia Ý.

Kết quả vừa mới rẽ, đã trông thấy Tang Gia Ý đang ôm cánh tay của một người đàn ông ở đầu cầu thang, mềm giọng gọi "anh trai ơi anh trai à" đầy nũng nịu.

Người đàn ông kia hiển nhiên chính là Giản Tế.



Đánh giá về người đàn ông Giản Tế này ở trong vòng quá đối lập, nhà nào dã tâm thì tán thưởng anh, kính nể anh, ủng hộ anh.

Nhưng càng có nhiều người lo lắng và sợ hãi anh hơn.

Thủ đoạn của anh quá tàn nhẫn cực đoan, xuống tay không nể tình chút nào, trên mặt cười ấm áp bao nhiêu, trong lòng sẽ đen tối bấy nhiêu.

Tề Tu Văn cũng rất kiêng kị người này, không dám tùy tiện trêu chọc.

Thế nhưng tình huống hiện tại lại khiến trước mắt hắn tối sầm, hắn nhịn không được phải mở miệng: "Tiểu Ý, em đang gọi ai là anh trai vậy?"

Nghe thấy giọng nói, Giản Tế và Tang Gia Ý cùng quay người lại, nhìn Tề Tu Văn đứng dưới mấy bậc cầu thang.

Tề Tu Văn bước lên vài bước, đứng trước mặt hai người.

Trong lòng Tang Gia Ý sớm đã có chuẩn bị, tới đây sẽ gặp phải người nhà họ Tề.

Cho nên đụng phải tình huống như thế này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ không ngờ là dưới tình cảnh như thế này, đối phương lại hỏi ra vấn đề như thế kia.

Cậu nhìn người nọ, trả lời đương nhiên: "Gọi anh trai Giản Tế ạ."

Tề Tu Văn xém nữa không hít nổi một hơi, bất giác cảm nhận được chút chua xót vi diệu.

Tang Gia Ý chưa từng gọi hắn như vậy, chưa từng có.

Từ trước tới nay ngay cả khi cậu gọi tên, dù thế nào cũng mang theo mấy phần lạnh nhạt và khách sáo.

Tang Gia Ý cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy.

Thời điểm lúc cậu mới trở về nhà họ Tề, thực ra cũng muốn gọi anh trai.

Có lẽ là trên mặt Tang Gia Ý chưa từng biểu lộ ra, nhưng vào thời thơ ấu và thiếu niên, cậu đã từng cực kỳ chờ mong tình yêu của người nhà.

Ông nội rất yêu cậu, nhưng đôi khi nhìn cha mẹ của bạn học thương con cái họ như châu như ngọc, cậu liền nghĩ, tại sao cha mẹ cậu lại không thương cậu?

Cho dù nghe thấy oán giận của bạn bè, ngày ngày ở nhà đánh nhau với anh trai hoặc chị gái mình, cậu cũng ao ước.

Đó cũng là một loại hình thức quan hệ thân thiết khác.

Về sau cậu biết rồi, à, thì ra cha mẹ mà cậu nghĩ đến không phải cha mẹ của cậu.

Thực ra lúc đó Tang Gia Ý có hơi vui vẻ, hóa ra không được yêu thương chẳng phải lỗi của cậu.

Cậu ôm kỳ vọng, tới gặp mặt cha mẹ ruột của mình.

Nhưng vào ngày đầu tiên cậu quay về nhà họ Tề, Văn Hân phòng bị, Tề Lỗi lý trí.

Dường như bọn họ...... không hề chờ mong giống cậu.

Tề Tu Văn là người đầu tiên phát ra thiện ý, hắn cười nói với Tang Gia Ý:

"Anh tên Tề Tu Văn, em có thể gọi là anh trai."

Tang Gia Ý vừa định mở miệng gọi người, Tề Tu Du liền chạy từ trên lầu xuống, ôm lấy cánh tay của Tề Tu Văn, gọi giòn dã một câu: "Anh trai ơi."

Tề Tu Văn sờ sờ đầu của Tề Tu Du, sau đó trong mắt mang theo ý cười nói với Tang Gia Ý: "Đây là Tề Tu Du em trai anh, sau này hai đứa đều là em trai anh nhé."

Lúc ấy Tang Gia Ý sững sờ.

Kỳ thực cậu không hề muốn tranh tình cảm hay bất kỳ thứ gì giống vậy, chỉ là cậu nhìn rõ rồi, ý cười thân thiết trong mắt Tề Tu Văn là dành cho Tề Tu Du.

Kỳ thực cậu cũng hiểu, lần đầu tiên gặp gỡ, mọi người không thân thì rất bình thường.

Nhưng không biết tại sao, Tang Gia Ý vẫn hơi khó chịu.

Cậu nghĩ, người trước mặt vẫn chẳng phải anh trai mình, hắn là anh trai của Tề Tu Du thôi.

Vì vậy, cậu mở miệng gọi: "Anh Tu Văn."

Mạch suy nghĩ của Tang Gia Ý bị người bên cạnh kéo về, cậu cảm thấy Giản Tế khẽ ngoắc lấy ngón tay cậu.

Vì vậy, ngón tay cậu hơi cong, ngoéo lại một cái.

Một động tác nhỏ như vậy hiển nhiên không thể giấu nổi ánh mắt của Tề Tu Văn.

Tự nhiên hắn cũng nhớ tới dáng vẻ Tang Gia Ý ôm cánh tay người nọ làm nũng vào ban nãy.

Một người đàn ông tỏa ra vẻ lạnh lùng xa cách từ trong xương như vậy, thế mà lại cho phép người khác đến gần mình.

Thậm chí bọn họ còn có động tác mờ ám thân mật quen thuộc như vậy.

Tề Tu Văn cảnh giác nhìn Giản Tế một cái, thực ra hắn rất không hề muốn Tang Gia Ý và Giản Tế --

Dính líu đến nhau.

Dẫu sao người này luôn khiến người khác nhìn không ra, tính nguy hiểm quá cao.

Hơn nữa quan hệ của bọn họ...... Tề Tu Văn có hơi không dám nghĩ.

Hắn sợ Giản Tế chỉ hứng thú nhất thời, chỉ chơi đùa thôi.

"Tiểu Ý, sao lại đi chung với Giản tổng? Qua đây đi xuống dự tiệc với anh đi."

Nhận ra được đối phương đang nghĩ cái gì, Giản Tế nhướng lông mày, cười như không cười nói: "Tề tiên sinh, không hỏi quan hệ giữa tôi và Tiểu Ý sao?"

Tề Tu Văn đối diện với ánh mắt của Giản Tế, trên mặt đối phương nén ý cười nhàn nhạt, nhưng ý cười đó lại chẳng tới đáy mắt.

Con ngươi tối thăm thẳm như hàn đàm[1] tĩnh mịch, vừa lạnh vừa tối, khiến trái tim của Tề Tư Văn đột ngột co rút lại một cái.

[1] Đầm nước sâu và lạnh lẽo.

Hắn hỏi lại hơi cứng ngắc: "Vậy dám hỏi Giản tổng, anh với em trai tôi có quan hệ gì?"

Khóe miệng Giản Tế chứa nụ cười, vừa định mở miệng nói gì đó, đã cảm thấy cánh tay mình bị người túm lấy.



"A, để tôi nói để tôi nói."

Tang Gia Ý mở miệng bất thình lình, giọng nói nho nhỏ, lộ ra vài phần cảm giác của chim nhỏ nhảy nhót trên đầu cành, bầu không khí đông cứng loáng cái đã tan ra.

Tầm mắt của Giản Tế và Tề Tu Văn đồng thời dừng trên người cậu.

Tang Gia Ý hắng hắng cổ họng, sau đó chỉ chỉ Giản Tế bên cạnh cho Tề Tu Văn: "Vợ, vợ nhỏ của tôi."

Nói xong, cậu vỗ vỗ cánh tay của Giản Tế bên cạnh: "Nào, chào hỏi nha."

Tề Tu Văn:......??

Mặt hắn không nhịn được văn vẹo trong chớp mắt.

Hắn nhất thời không biết nên kinh ngạc vì cái xưng hô "vợ nhỏ" cho người đàn ông sát phạt quyết đoán của Tang Gia Ý, hay là khiếp sợ vì hàm ý đại biểu đằng sau của từ này.

Giản Tế: "......"

Anh đã ý thức được rất nhanh, cảnh tượng này vô cùng giống hệt hôm ở Thính Tương Hiên đó.

Cái bao nhỏ mang thù.

Giản Tế chầm chậm nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Tang Gia Ý ở bên cạnh.

Trái tim Tang Gia Ý vô thức nảy một cái, ánh mắt "đột ngột" vẽ một đường cong lớn giữa không trung, nhanh chóng thu lại.

Vẫn, vẫn hơi sợ bị xử lý một chút.

Nhưng cậu khăng khăng mạnh miệng: "Không, không phải sao?"

Khóe môi Giản Tế giương lên trong chớp mắt, sau đó cười nói với Tề Tu Văn đã lâm vào trầm lặng: "Phải."

Dường như Tề Tu Văn mở miệng có hơi khó khăn: "Ý này là...... hai người......"

"Đúng, kết hôn rồi." Tang Gia Ý gật đầu.

Giản Tế lộ ra ý cười, nắm tay Tang Gia Ý lắc lư.

Lúc này Tề Tu Văn mới chú ý đến, trên ngón áp út của bọn họ có một đôi nhẫn cưới.

......

Ác mộng, chắc chắn là ác mộng!

Vận hành đại não của Tề Tu Văn đã hoàn toàn đình trệ.

Hồi sau mới hơi mất mát mà nghĩ, Tiểu Ý kết hôn rồi, thế mà gia đình bọn họ chẳng biết cái gì cả.

Qua một lát, hắn lại hơi lo lắng, kết hôn á? Kết hôn với Giản Tế?

Tính cách của Tiểu Ý mềm mại, ở chung với một người đàn ông như vậy, có dễ bị bắt nạt hay không?

Giản Tế không có Phật tâm để lo lắng cho cảm xúc của hắn: "Tề tiên sinh, vậy tôi và Tiểu Ý đi xuống trước, ngài cứ tự nhiên."

Nói xong liền dẫn Tang Gia Ý xuống lầu.

Vừa xuống lầu Giản Tế vừa hỏi Tang Gia Ý bên cạnh: "Nhìn ra rồi phải không? Hắn muốn làm cái gì?"

Tang Gia Ý lưỡng lự một chốc: "Hình như anh ta có hơi lấy lòng tôi."

Chẳng phải đối phương nói cái gì, mà là thái độ của hắn, bất kể là ánh mắt hay giọng điệu nói chuyện, đều không giống trước đây.

Ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí còn lộ ra mấy phần thấp kém.

"Ồ? Vậy Hựu Hựu sẽ làm thế nào ta?"

Vẻ mặt Giản Tế lộ ra một chút không tập trung, thanh âm chậm rề rà.

Thoạt nghe thì giống như hỏi han thông thường, thậm chí còn vô cùng ôn hòa.

Thế nhưng ra-đa do thám nguy hiểm trên đỉnh đầu Tang Gia Ý đã cấp tốc réo vang "tít tít", trực giác của cậu biết nếu không trả lời đàng hoàng sẽ xong đời!

Vì vậy, cậu nghiêng người ôm cánh tay của Giản Tế một phen, lấy đầu cọ cọ người nọ: "Giản Tế đại nhân, tiểu nhân trung thành và tận tâm với ngài mà!"

Giản Tế vươn tay ra, sờ sờ cằm dưới trơn nhẵn của cậu.

"Thật không?"

Tang Gia Ý gật đầu như gà con mổ thóc: "Tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người ta lừa đi!"

"Dễ dàng?"

Tang Gia Ý lanh lợi nhanh chóng sửa miệng: "Tuyệt đối sẽ không bị người ta lừa đi!"

Lúc này ý cười trên mặt Giản Tế mới lan đến đáy mắt, anh ngiêng đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn cậu: "Tốt nhất là em nói được làm được."

-

Thời điểm hai người đi xuống, vẫn nhận được đông đảo sự chú ý của mọi người như cũ.

Có người tiến lên tiếp đón bắt chuyện với Giản Tế, suy cho cùng thì bình thường muốn hẹn gặp Giản Tế là một chuyện rất khó khăn.

Mà hình như tâm trạng của Giản Tế không tệ, thái độ đối xử với những người tiến lên đều rất ôn hòa.

Chẳng qua, rõ ràng Giản Tế đang nói chuyện với bọn họ, hoặc đang nghe bọn họ nói --

Thế nhưng khi đầu của chàng trai bên cạnh xoay tới lui một cái, như đang tìm gì đó.

Giản Tế liền gọi một nhân viên phục vụ, lấy một ly nước cam đặt vào trong lòng bàn tay của người ấy.

Chàng trai khẽ ho khan một cái, anh đã đưa tay vỗ vỗ lưng cho người ấy.

Chàng trai uống nước cam xong, Giản Tế liền nhận lấy ly rỗng, lại tiện thể đưa khăn tay cho người ấy.



Mọi người hoảng hốt, à, té ra nghe bọn họ nói chuyện mới là tiện thể.

Một người đàn ông nhìn động tác vô thức xoay nhẫn của Giản Tế, lại dừng trên chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng ở ngón áp út tay trái của chàng trai.

Hắn đánh bạo mở miệng: "Giản tổng với vợ của ngài xứng đôi quá."

Cho tới bây giờ, người bắt chuyện mới trông thấy Giản Tế bên ngoài ôn hòa hữu lễ nhưng thực chất mang theo cảm giác xa cách nồng đậm, nhìn thẳng vào người người đó.

Sắc mặt anh nén cười rồi gật đầu: "Cảm ơn."

Người đàn ông khẽ thở ra một hơi, may mà không giẫm trúng điều cấm kỵ nào.

Nghĩ như vậy, lá gan hắn liền lớn hơn.

Sau khi bàn xong chuyện công việc của bản thân, người đàn ông mới nói: "Thế chúc Giản tổng và vợ ngài hạnh phúc, tân hôn vui vẻ."

Giản Tế mở miệng với giọng nói ôn hòa: "Tôi không mang danh thiếp, anh có dư một cái không? Sau đó tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với anh."

Người đàn ông mở miệng nói lắp: "Có, có đây."

Hắn hoảng hoảng hốt hốt đưa danh thiếp cho Giản Tế.

Mọi người cũng hơi hoảng hốt, như vậy là đã đạt được cơ hội hợp tác?

Ngay cả Tang Gia Ý cũng hơi giật mình nhìn Giản Tế một cái.

Khi những người xung quanh vừa định bắt chước, Giản Tế liền nói: "Xin lỗi, có thể chừa chút không gian riêng tư cho tôi và tiên sinh nhà tôi không?"

Lúc này mọi người mới hơi tiếc nuối dời bước đi.

Giản Tế dẫn Tang Gia Ý tới khu thức ăn, thực ra người tới đây dự tiệc rất ít khi ăn mấy thứ ở chỗ này.

Một là mục đích chủ yếu của mọi người là đang tìm kiếm cơ hội, mở rộng nhân mạch, hai là phần lớn các tiểu thư phu nhân mặc lễ phục không tiện ăn này nọ cho lắm.

Nhưng Giản Tế biết, Tang Gia Ý muốn ăn.

Anh lấy đĩa, căn cứ theo khẩu vị và sức ăn của Tang Gia Ý, chọn cho cậu mấy thứ có thể ăn được, sau đó bưng giúp cậu, để cậu dùng nĩa xiên ăn.

Tang Gia Ý thấy như vậy không tiện lắm, vừa mới chuẩn bị nhận lấy đĩa của mình.

Giản Tế đã né một cái: "Để tôi."

Tang Gia Ý chỉ có thể đành ăn như vậy, nhưng ánh mắt của Giản Tế lại thẳng thừng dừng trên mặt cậu, không dời một bước.

Tang Gia Ý bỗng cảm nhận được áp lực to như núi, chỗ nào cũng không tự nhiên.

"......" Cậu ngó Giản Tế một cái.

Vừa ngẩng đầu lên, đã được người dùng khăn tay nhẹ nhàng lau lau khóe miệng.

"......"

Không đúng, Giản Tế kỳ quá à!

Kỳ lắm luôn!

Từ lúc mọi người tiến lên bắt chuyện với anh vào ban nãy, đã rất kỳ quái rồi.

Mặc dù trước đây Giản Tế cũng rất săn sóc cậu, nhưng hồi đó là kiểu săn sóc nuông chiều, mức độ khá bình thường.

Nhưng từ khi tới sảnh tiệc, sự săn sóc của Giản Tế cứ như là chăm lo cho người tàn phế cấp mười, dán mắt vào cậu khắp nơi.

Tang Gia Ý nhìn Giản Tế một hồi, chầm chậm mở miệng: "Anh có vấn đề gì ạ?"

Con ngươi Giản Tế lộ ra ý cười: "Sao thế, giờ bộ nhìn tôi không giống simp[2] lắm hả?"

[2] Gốc là 舔狗: liếm cẩu, dùng để diễn tả một người si mê, quan tâm quá mức mới người khác.

Tang Gia Ý: "......?"!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.