“Ý gì? Ông nói mau không được ấp a ấp úng!” Long Khiếu Thiên không kiên nhẫn trách mắng.
Lưng đại phu chảy đầy mồ hôi lạnh,ông cẩn thận châm chước tìm từ thích hợp để tránh bảo vệ không được cái đầu trên cổ.” Xương người hắn có dấu diệu bị gãy, nghiêm trọng nhất chính là đôi chân,cho dù ta đã lập tức nối xương cũng không thể trở về như ban đầu,thứ ta nói thẳng Ninh công tử sau này không thể đi bằng hai chân nữa.” Cố lấy dũng khí nói hết lời trong lòng,đại phu cảm giác không khí xung quanh cứng đờ,thân thể run rẩy không thôi.
“Ý ông nói y bị phế hai chân?”Long Khiếu Thiên chấn động như bị sét đánh,” Không thể chữa khỏi sao?”
“Ta đã dùng hết sức để cứu y,”Đại phu kiên trì nói tiếp,” Nhưng Ninh công tử bị thương thật sự quá nặng,có thể giữ tánh mạng đã là may mắn,xin tha ta bất tài.” Ông quỳ rạp xuống đất đợi Long Khiếu Thiên chỉ trích.
Nhưng ngoài dự đoán Long Khiếu Thiên không gán tội cho ông,” Ông đi ra ngoài đi.” Hắn nhìn chăm chú người nằm trên giường,tay vung về hướng ông,bảo ông lui ra.
“Cám ơn Vương gia!” Đại phu giống như được cứu vội vàng đứng dậy rời đi.
” Ngươi không được đem chuyện tối nay trong Vương phủ nói ra ngoài, biết không?”
“Xin yên tâm,ta cho dù có một trăm túi mật cũng không dám nói ra!” Ông mới vừa ra cửa phòng,một thanh âm không giận mà uy vang lên sau lưng,ông không ngừng lên tiếng cam đoan,chả lẽ sợ sống quá lâu mà ra ngoài tuyên dương sao,ông trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tam-my-lang/2392520/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.