Khi truyền đến tai nghe tiếng lạch cạch của cánh cửa đang mở, Sở Thế Kiệt cũng đi ra ngoài.
Cả hai căn phòng đều ở cạnh nhau, Hàn Nhã nghe được tiếng mở cửa ở phòng kế bên, bèn quay sang nhìn, sau đó, cô ấy bỗng chốc như bị đặt mình đến một nơi lạnh rét dưới một trăm độ vậy, bị đóng băng lại.
Cô ấy trợn căng cả đôi mắt ra nhìn, giống như gặp ma vậy, miệng run cằm cặp hồi lâu, mới lắp bắp nói, “Anh, anh Kiệt, sao mà trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à? Em và bạn em mới đi chơi ở vườn trái cây gần đây, định uống xong cà phê thì về nhà, còn anh, anh đến để gặp khách bàn chuyện làm ăn hả?”
Đúng là một phản ứng nhanh nhạy, nếu như không nhìn kĩ thấy đôi lông mi của cô ấy đang run rẩy, thì sẽ thật sự không biết được cô ấy đang hoảng sợ và bị chột dạ.
Sở Thế Kiệt lạnh lùng nói, “Tiểu Nhã, ly hôn đi.”
Anh ấy làm việc vốn không thích dây dưa dài dòng, chỉ cần nghĩ muốn làm gì đó, thì sẽ như sấm rền gió cuốn mà làm liền ngay không một chút do dự.
Sắc mặt Hàn Nhã trắng bệt, vội vàng chạy ra phía trước, nắm lấy cánh tay anh ấy, liền nói, “Anh Kiệt, tại sao đột nhiên lại đòi ly hôn với em vậy? chúng mình mới kết hôn thôi mà, có phải em đã làm gì sai không?”
“Tiểu Nhã, đừng đóng kịch nữa.” Sở Thế Kiệt khuôn mặt không một chút biểu cảm mà nhìn vào cô ấy nói, “Tự biên tự diễn mà kiếm một tên lưu manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-yeu-anh-lai-dau-den-nhu-vay/1499401/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.