“Đứa con, đứa con của em đâu?” Giọng của Hạ Thất Thất phát rung lên và hỏi. 
“Chết rồi.” Một âm thanh cực kỳ lanh nhạt, còn lạnh hơn cả băng tuyết. 
“...” 
Đôi mắt Hạ Thất Thất run rẩy, miệng rung cằm cập, nữa lời cũng không thể thốt lên, nhưng Sở Thế Kiệt, lại vô cùng bực bội mà cúp điện thoại đi. 
Cô ấy lại tiếp tục gọi qua, nhưng lần này, anh ấy đã khóa máy. 
Chết rồi, chết rồi... 
Bên tai cô ấy, dường như chỉ nghe được hai chữ đó vậy. 
Hạ Thất Thất như đang ở địa ngục, xung quanh chỉ còn lại một màu đen, như đang bị vô số bàn tay to lớn xé nát ra vậy, đau khổ tột cùng. 
Đứa con của cô ấy, cô ấy vất vả cực nhọc mà mang thai mười tháng, hoang tưởng đứa con chính là kết tinh của tình yêu, cứ như vậy mà đã chết rồi, mà còn là chính cha ruột của nó, cho uống thuốc ngủ,chính tay hại chết nó. 
“Á...” Hạ Thất Thất không thể chịu đựng được nữa, ôm cái đầu của mình lại mà khóc một cách thảm thiết, trong đầu cô ấy còn nhớ lại hình ảnh đứa bé với sắc mặt tái xanh đó từ trong điện thoại của Hàn Nhã, Với vẻ mặt không một chút giận dỗi gì, khi bị cái chết bao phủ cả hơi thở. 
“Con ơi, con của mẹ, là mẹ có lỗi với con, là mẹ không tốt, mẹ không nên gò ép cuộc hôn nhân này, mẹ không nên yêu người đàn ông căm hận mình, mẹ sai rồi, thật sự sai rồi...” 
Nước mắt chảy không xiết từ trong vành mắt của Hạ Thất Thất, khi cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-yeu-anh-lai-dau-den-nhu-vay/1499391/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.