Tư thế này chỗ nào là một bang phái võ lâm, rõ ràng càng giống một chi quân đội được huấn luyện nghiêm cẩn! Mà Lục Đỉnh Nguyên, giống như vị đế vương ngồi trên thần tòa, nhìn xuống thần dân của mình.
Có người đã bắt đầu chân nhuyễn, mà cơ hồ tất cả mọi người, đều đứng im không động như bị làm định thân thuật, thậm chí có kẻ ngay cả hô hấp đều ngừng lại.
Nhưng chỉ là cơ hồ.
Khi kiệu ngồi của Lục Đỉnh Nguyên dừng lại, có hai người bước lên tiếp đón. Người đi ở phía trước, chính là người lần trước bị thương y, cũng chính là đương kim võ lâm minh chủ —Toàn Hữu Câu. Mà người đi phía sau Toàn Hữu Câu nửa bước, đúng là Hàn Lượng!
“Lục cung chủ, đã lâu không gặp a!” Toàn Hữu Câu đi đến trước cách Lục Đỉnh Nguyên khoảng ba thước liền dừng lại.
Hàn Lượng thì không.
Hàn Lượng đi thẳng tới trước mặt Phi Ảnh mới dừng lại, cùng Phi Ảnh trao đổi một ánh mắt, Phi Ảnh búng tay một cái, bốn hộ pháp đồng loạt đem cáng đặt xuống đất cách người khoảng 1 cánh tay.
Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy, nhìn về phía Hàn Lượng. Hàn Lượng mỉm cười, hướng Lục Đỉnh Nguyên vươn tay.
Trong mắt Lục Đỉnh Nguyên một tia nghi hoặc chợt lóe mà qua, nhưng vẫn là tín nhiệm đem tay trái của mình bỏ vào trong lòng bàn tay của Hàn Lượng. Thẳng đến khi được Hàn Lượng nắm tay đi xuống mặt đất đứng vững, Lục Đỉnh Nguyên mới nhợt nhạt trả lời Toàn Hữu Câu, “Nhờ phúc!” Thanh âm không vui không giận, ngữ điệu nhàn nhạt, nghe không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738657/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.