“Biết đây là dùng để đánh chỗ nào sao?” Vưa nói, tay của Hàn Lượng cũng không nhàn rỗi, hung hăng nhéo đầu nhũ xinh đẹp của Lục Đỉnh Nguyên một phen, hơn nữa còn là bên đeo nhũ hoàn kia.
Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, thiếu chút nữa hừ ra, lại vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Hàn Lượng: “…Không biết…” Hơi thở dần dần ồ ồ, hạ thân cũng đã có xú hướng ngẩng đầu.
Hàn Lượng, luôn rất dễ dàng có thể làm cho y tìm được cảm giác.
“Ha ha…” Hàn Lượng cười, “Ngươi lập tức liền biết.” Buông Lục Đỉnh Nguyên ra, Hàn Lượng đứng thẳng dậy, đi đến bên chân của y, nâng lên đoạn thịt xụi lơ của Lục Đỉnh Nguyên, roi nhẹ nhàng lướt qua giữ hai viêc châu của y, một lằn đỏ lập tức sưng lên.
“Ha…” Lục Đỉnh Nguyên ăn đau, không khỏi kêu ra tiếng, phân thân lập tức đứng nghiêm. Quả thực giống như binh lính nghe lệnh, Hàn Lượng một động tác một chỉ lệnh, lập tức *** thần chấn hưng hưởng ứng.
Lục Đỉnh Nguyên đối với thân thể của mình rất bất đắc dĩ, mà Hàn Lượng lúc này càng thêm bất đắc dĩ, hắn là muốn cho Nai Con chịu chút đau để hưng phấn, nhưng không nghĩ tới, cánh tay vẫn không đắn đo tốt nặng nhẹ, chỉ hơi dùng lực một chút liền khiến cho da sưng lên.
A, xem ra còn phải luyện tập nhiều hơn a! Hàn Lượng than thở trong lòng, xuống tay càng thêm cẩn thận.
Lục Đỉnh Nguyên cũng là có chút rõ ràng, thứ kia, không phải là dùng để quất nơi đó của y đi?
“Lượng…cái kia…” Lục Đỉnh Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738591/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.