Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A? Hàn công tử đó còn hiểu y a?”
“Nhìn không ra được a?”
“Không phải chỉ là một tiểu quan bình thường sao?”
“Cái gì mà thị tẩm với tiểu quan? Hắn nhìn có chỗ nào giống tiểu quan?”
“Giáo chủ lại lôi kéo đem về một người hữu dụng a?”
“Người giáo chủ nhặt về sao có thể là phế vật?”
“Ngay cả từ hộ pháp cũng giống nhau, đều là do đích thân giáo chủ nhặt trở về.”
“Này sẽ không phải là cũng phong hắn một chức hộ pháp chứ?”
“Không có khả năng, hộ pháp chỉ có bốn vị trí.”
“Kia cũng không đúng, tính tình giáo chủ cũng đâu thèm cái đó quá nhiều.”
“Thế nhưng thật ra, lúc trước còn không phải khiến cho chúng ta một đám lão nhân gia vào bang phái thuần nữ tử như Nghiễm Hàn cung.”
“Ai nha, hộ pháp cái gì a, không phải đều nói là người bên gối thôi sao? Cung chủ đều thu vào phòng.”
(mình cảm thấy đây đúng là 1 đám nhiều chuyện. Nội dung chả ăn nhập gì=”=)
Lời Tiểu Hà Tử vừa dứt liền đưa tới một mảnh âm thanh khe khẽ bàn luận phía dưới, đầy tớ lúc giáo chủ lúc cung chủ vừa thông suốt đã gọi bậy, căn bản không hề có kết cấu.
“Điểm ấy ta có thể làm chứng,” Phi Ảnh khó có được lúc mở miệng, nhưng hắn một khi đã mở miệng, liền tuyệt đối không có lời vô nghĩa, hơn nữa, chỉ cần hắn lên tiếng, tức là đại biểu cho thái độ của Thu cung, ảnh vệ Thu cung, người người lấy Thu Ảnh làm chủ, sai đâu đánh đó. “Ta đã tận mắt chứng kiến Hàn công tử đem tử mẫu phiêu từ trên người cung chủ lấy ra.” Thu Ảnh nói xong, nháy mắt ra dấu, ảnh vệ trong Tụ Sự đường lập tức thối lui sạch sẽ, tất cả đều trở về vị trí chấp hành giáo vụ, không trực ban,cũng đều đi nghỉ ngơi, không hề tham gia vào hỗn loạn.
“Thu Ảnh ngươi đây là có ý gì?” Không đợi Lục tổng quản làm khó dễ, trong ba vị trưởng lão đã có kẻ không nhẫn nhịn được nữa, trong đó vị lớn tuổi nhất gõ mạnh quải trượng về phía trước trầm giọng quát hỏi:“Ba người chúng ta đem lão xương cốt của mình đứng ở trong này nghe lệnh giải quyết sự tình, ngươi lại đem người của người cho lui xuống?”
“Thu Ảnh chỉ là cảm thấy, Nghiễm Hàn cung cùng an nguy của cung chủ, so với một tên dùng để thị tẩm thì càng trọng yếu hơn rất nhiều.” Phi Ảnh không nhanh không chậm trả lời.
“Hừ, các ngươi ở bên ngoài dù có chắn kín kẽ hơn nữa, cũng không thể tránh được nuôi giặc trong nhà.”
“Hàn công tử sẽ không nguy hại cung chủ.” Điểm ấy Phi Ảnh vô cùng khẳng định, ánh mắt yêu say đắm kia không lừa được người khác, hơn nữa cũng không lừa hắn.
“Nam nam thành phong trào, còn ra thể thống gì?”
“Giang hồ nữ nhân, chắc sẽ không câu nệ tiểu tiết!” Đối với điểm này, Hạ Thiên thật sự cảm thấy mình phải nói cái gì đó, lại trầm mặc suy nghĩ, gặp phiền toái cũng không chỉ mình Lục Đỉnh Nguyên.“Huống hồ, nam phong từ xưa đã tồn tại, nơi tầng cao của cung đình còn như thế, giang hồ nữ nhân sao lại câu nệ đạo đức?”
“Hừ, chẳng lẽ nhất định phải đem uy danh của Nghiễm Hàn cung ném như rác, ở trong chốn giang hồ khó có thể sống yên, các ngươi mới bằng lòng từ bỏ?” Ba vị trưởng lão có đủ các lí do thoái thác, đúng là có đủ bất mãn.
“Uy danh của Nghiễm Hàn cung?” Lục Đỉnh Nguyên cười nhạo ra tiếng,“Hiện tại mới đến so đo vấn đề này? Có phải hay không là quá muộn rồi?”
“Lục cung chủ có ý gì?” Như trước là vị trưởng lão cao tuổi nhất, gậy chống trên mặt đất nhấn mạnh đến mức “Bang!” Một tiếng vang lên, đúng là hàm chứa nội lực, lập tức khiến cho không khí toàn trường rõ ràng rất rời rạc khẩn trương hẳn lên.
“Có ý gì? Các vị trưởng lão đây chẳng lẽ không biết rằng Nghiễm Hàn cung đã bị giang hồ truyền thành là ma giáo đã rất lâu rồi sao?” Uy danh? Nếu như không có y, đừng nói tới uy danh, Nghiễm Hàn cung ở trên giang hồ sợ là ngay cả cái tên cũng chưa có người biết được, hiện tại đến nói về “Uy danh”? Bêu danh không ít, uy danh sợ là cũng chưa từng có qua.
“Hừ, còn không phải các ngươi…… nam nhân làm ra.” Trưởng lão vốn định nói xú nam nhân, đến lúc phát ra miệng, vẫn là nhẫn nhịn nuốt trở về. Tiền nhiệm cung chủ đem đại vị truyền cho Lục Đỉnh Nguyên, vốn là gặp nhiều lời chê không phải, nhưng bất đắc dĩ là con ruột, hơn nữa Lục Đỉnh Nguyên mẫu thân chết đột ngột, mọi người còn không kịp khuyên bảo ngăn trở truyền thừa, tiền nhiệm cung chủ đã giá hạc về tây, giáo chúng bất đắc dĩ tuân theo, vậy cho nên mới không thể không đem Lục Đỉnh Nguyên đăng vị. Hơn nữa mọi người đều công nhận, công phu Lục Đỉnh Nguyên lúc ấy quả thật là lợi hại nhất, y có ý kế vị, người khác muốn ngăn cũng ngăn không được hắn. Huống hồ ngay lúc đó vài vị trưởng lão kỳ thật là có tư tâm, Nghiễm Hàn cung ít nhất cũng có mấy trăm năm truyền thừa, thế nhưng trên giang hồ luôn luôn yên lặng vô danh, nếu thật sự là công phu không bằng người khác cũng thôi đi, cố tình là nhiều lần người đảm nhiệm cung chủ đều là người vô tâm với quyền lực, thật vất vả mới có một tiểu tử có dã tâm, các nàng còn ngóng trông Lục Đỉnh Nguyên đúng như lúc ấy y trả lời câu hỏi của võ lâm trên đỉnh Trung Nguyên, ai biết được sau vài năm quang cảnh thay đổi, uy danh không thấy, mắng nhiếc có thừa, nay lại truyền ra nam nam phong, đường đường một nơi thanh tĩnh, không biết sẽ bị bọn họ làm bẩn thành bộ dáng gì nữa.
Chú thích cho vài người không rõ: người ngoài gọi là Thu Ảnh, cung chủ Thu cung chỉ có vài người (cụ thể là mấy anh) mới gọi là Phi Ảnh.
để xong chương này mình phải làm 2 lần đó T.T
em đúng hẹn rồi nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.