Chương trước
Chương sau
Ba người đi vào “Tụ sự đường”, người đầu tiên bước tới nghênh đón y là Tiểu Hà Tử.
“Chủ tử……” Tiểu Hà Tử vừa rồi đối mặt giáo chúng còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc đối mặt chủ tử nhà mình thì cũng là biểu lộ nóng lòng chân tình, hắn không sợ cái gì khác, chỉ sợ chủ tử bị thương.
Lục Đỉnh Nguyên nâng tay, ngăn lại Tiểu Hà Tử muốn nói lại thôi, mặt không chút thay đổi đi lên bục cao cao tại thượng. Đi theo phía sau là Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh, mà Hàn Lượng, thủy chung chỉ đứng lệch bên tay trái của y.
Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống chủ vị, phía dưới lập tức trở về một mảnh yên tĩnh.
Trận trượng này thật quen thuộc, Hàn Lượng không khỏi mỉm cười, lúc trước cũng là bởi vì hắn xuất hiện nên mới khiến cho Lục Đỉnh Nguyên làm cho không khí tĩnh lặng thành như vậy. Chẳng qua khi đó hắn còn đứng dưới đài mà ngưỡng mộ, nhưng giờ phút này, hắn đã ở bên cạnh Lục Đỉnh Nguyên.
Ngẩng mặt nhìn về phía Lục Đỉnh Nguyên, phát hiện lúc này Nai Con lại hiện ra khí thế vượt trội đâm thủng cả bàn thạch của mình, mặc dù không phả là bộ dáng hắn quen thuộc, thế nhưng lại là bộ dáng hắn yêu vô cùng. Vô luận là Nai con xinh đẹp mị nhân trên giường, hay là Lục Đỉnh Nguyên trên giang hồ khí thế bàng bạc, đều là Lục Lộc hắn yêu tới tận xương. Hàn Lượng hạ thấp mi mắt, che lại một mảnh ôn nhu như nước dưới đáy mắt, một lần nữa giương mắt nhìn xuống bên dưới đài, trong mắt chỉ còn lạnh nhạt cùng lạnh lùng.
Lục Đỉnh Nguyên ngồi trên chủ vị, nhìn toàn bộ chung quanh một lần, đợi nửa khắc chung, mới miễn cưỡng mở miệng:“Như thế nào? Mọi người đến đông đủ rồi à? Nói một chút đi! Ai vang chuông?”
Hạ Thiên quả thật rất bất đắc dĩ đứng ra, sau đó thực bất đắc dĩ buông tay xuống “Chuông là ta vang, nhưng là……” Hạ Thiên nhún nhún vai, nhìn về phía Lục tổng quản.
“Giáo chủ, là ta thỉnh Hạ hộ pháp vang chuông.” Ở Nghiễm Hàn cung, Lục tổng quản thân phận còn thấp hơn Hạ Thiên, cho nên không thể như ở Lục gia trang gọi Lục Đỉnh Nguyên là thiếu chủ, mà theo mọi người gọi giáo chủ hoặc cung chủ.
“Nga thế vang chuông là có chuyện gì?” Lục Đỉnh Nguyên tuy người chưa động, nhưng ánh mắt lại càng sâu trầm. Y đối với Lục thúc tôn kính có thừa, nhưng không có nghĩa là y có thể dung túng.
“Là muốn thỉnh giáo chủ đưa Hàn Lượng Hàn công tử ra cung.” Nói cách khác, muốn đem Hàn Lượng đuổi ra khỏi nhà.
“Nga? Mọi người cũng đều có ý này sao?” Lục Đỉnh Nguyên đem vấn đề nói rõ ra, nhất thời khiến cho toàn trường một mảnh xôn xao.
“Hôm nay vang chuông là vì bức tên Hàn Lượng đó đi sao?”
“Ta đã nói Hàn Lượng đó là một tai họa.”
“Chỉ là một tên công tử mà thôi, như vậy là cũng đáng để lao sư động chúng sao? Hỏng cả một buổi tối.”
“Công tử cái gì, hắn làm gì có bộ dáng của một tiểu quan, nghe nói giáo chủ mới là người bị áp.”
“Như thế nào khả năng? Giáo chủ người sao lại như vậy.”
“Cho nên mới muốn đem hắn tống đi a!”
“Chẳng lẽ là sự thật?”
“Nghe nói giáo chủ bị mê hoặc đến mức cái gì đều nghe theo hắn.”
“Khụ ” Lục Đỉnh Nguyên ho nhẹ một tiếng, đợi cho phía dưới thật yên tĩnh, mới nói:“Ta nhớ rõ ta đã từng truyền lời xuống đi?”
“Vâng, Hàn công tử là người của giáo chủ ở Thu phòng.” Trả lời như cũ vẫn là Lục thúc.
“Vì tiễn đi một người bên gối của bổn tọa, nửa đêm vang Trục Nguyệt linh, lại thỉnh ba vị trưởng lão đến đây, không biết là lao sư động chúng sao?” Ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên thực rõ ràng, đây là chuyện nhà của y, cùng giáo vụ trong cung không có quan hệ.
Lục thúc cũng có chút xấu hổ, kỳ thật hắn nguyên bản là nghe nói, Lục Đỉnh Nguyên buổi tối trên cơ bản đều cùng Hàn Lượng giam mình trong mật thất làm loại này sự tình này nọ làm cả đêm, cho nên chuẩn bị thừa dịp đêm liên hợp ba vị trưởng lão kích động giáo chúng, tạo áp lực cho tứ hộ pháp, sau đó đem hết thảy sự tình đều quyết định, chỉ chờ buổi sáng ngày hôm sau Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng đi ra, lấy cớ Hàn Lượng làm chậm trễ giáo chủ chấp hành giáo vụ, trực tiếp đem Hàn Lượng tống đi.
Nhưng hắn hiển nhiên đã quên mất hai chuyện quan trọng, thứ nhất chính là Lục Đỉnh Nguyên công lực thâm hậu, cho dù ở mật thất, như cũ có thể nghe được Trục Nguyệt linh Thứ hai, đó là Lục Đỉnh Nguyên có tự chủ siêu cường, Trục Nguyệt linh vang, đừng nói y vừa rồi là ở nơi đó làm tình, cho dù là thân tàn, dù phải nâng đi y cũng để người khác nâng y ra. Đây là Lục Đỉnh Nguyên-một cái giáo chủ tự chủ cùng trách nhiệm.
Cho nên thời điểm Lục Đỉnh Nguyên cộng với Phi Ảnh cùng Hàn Lượng vẻ mặt lạnh nhạt đi vào Tụ sự đường, Lục thúc yếu ớt hiểu rõ sự tình không tốt, nhưng nên làm, hắn vẫn sẽ làm. Hàn Lượng kia chính là một tai họa, hắn nhất định phải đem kẻ như thế bên người thiếu chủ trừ đi.
“Nguyên bản giáo chủ thu vài người làm vợ kế cũng tốt, thê thiếp cũng thế, chúng ta không thể xen vào,” Lục thúc chắp tay thi lễ, sau đó xoay người đối mặt toàn trường, “Nhưng nếu người này làm nguy hại đến giáo chủ, vậy những việc khác đừng bàn nữa.”
“lao” trong “lao sư động chúng” là làm phiền
trong lời tiểu Nguyên thì “tiễn” anh đi còn trong suy nghĩ người khác là “tống”. không biết tự ý sửa thế này có sao không nhỉ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.