Chương trước
Chương sau
“Trước tiên đừng vội cảm động,” Hàn Lượng đẩy Lục Đỉnh Nguyên từ trên người ra, cứ như vậy, khó bảo đảm kẻ chưa phát tiết như hắn sẽ không đẩy Nai Con của hắn lên trên giường, vậy chuyện gì cũng dừng mong nói ra được. Nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề thì vẫn là nên nói rõ một lần, đỡ phải lần tới lại không tìm thấy thời cơ cùng dũng khí, bản thân hắn cũng không phải lúc nào cũng có thể thẳng thắn như thế. “Nào, giờ thì cùng ta nói rõ ràng, chuyện nô lệ gì đó, là chuyện gì xảy ra?”
“Chính là, ngươi bảo ta gọi là ngươi chủ nhân, không phải là…… ý tứ kia sao.” Nói đến chuyện này, Lục Đỉnh Nguyên buông xuống hạ mi mắt, mặc dù đã muốn hạ mình mà thừa nhận chuyện này, nhưng rốt cuộc vẫn cứ phải không cam nguyện, luôn vướng một khúc mắc tại nơi đó.
Hàn Lượng là loại người thông minh cỡ nào, tuy rằng chưa từng nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng là một chủ nhân nhìn chút là thấu. Suy nghĩ qua một lượt, đại khái cũng có thể hiểu được vấn đề, nơi khúc mắc cùng Lục Đỉnh Nguyên.
“Nai Con,” sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Hàn Lượng quyết định có một số việc nên nói cho Lục Đỉnh Nguyên biết, cũng đồng thời xem y có phản ứng như thế nào, sau đó mới đưa ra quyết định của chính mình vậy!“Có một số việc, ta không muốn tiếp tục lừa dối ngươi.” Hàn Lượng bình tĩnh nhìn Lục Đỉnh Nguyên, khiến y có thơi gian chuẩn bị tâm lí trong lòng.
Nhìn Hàn Lượng như vậy, tâm Lục Đỉnh Nguyên như mắc tại cổ họng “Cái gì?”
“Đối với hôm nay mà nói, ngày hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai, đúng không?”
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không rõ vì sao Hàn Lượng chuyển vấn đề đến chuyện này, chuyện này cùng với chuyện mà bọn học đang nói, có quan hệ gì sao?
“Ta” Hàn Lượng hít sâu một hơi,“đối với ngươi mà nói là một người đến từ tương lai xa xôi.”
“Có ý tứ gì?” Lục Đỉnh Nguyên trợn to mắt.
“Ta không phải người ở niên đại này của các ngươi, ở thời đại của ta, có một loại xe, gọi là ô tô, so với xe ngựa của các người nhanh hơn rất nhiều rất nhiều, ta bị tai nạn xe cộ, từ trên đỉnh núi rớt xuống, cũng không biết như thế nào lại rơi vào thời không của các ngươi, sau đó được ngươi cứu.” Những chuyện sau đó hắn nghĩ dù mình không nói Lục Đỉnh Nguyên cũng biết, trọng điểm là:“Đối với các ngươi mà nói, ta nguyên bản không phải là kẻ nên tồn tại.”
“Không, lượng, chớ đi, đừng ly khai ta.” Lục Đỉnh Nguyên nhào vào trong lòng Hàn Lượng gắt gao ôm chặt lấy hắn, thân mình vừa chuyển biến tốt một chút lại bắt đầu run run.
Nai Con của hắn a! Đây là câu trả lời của y sao? Hàn Lượng gắt gao đáp lại cái ôm của người trong lòng, gắt gao bao lấy y.“Ta không đi, không đi……”
Chờ Hàn Lượng rốt cục cũng trấn an được lòng kẻ đang run rẩy Lục Đỉnh Nguyên này, mới tiếp tục những lời còn đang dang dở.“Nào, Nai Con, nghe ta giảng giải cho ngươi.” Đem Lục Đỉnh Nguyên trong ngực chuyển thành một tư thế thoải mái, Hàn Lượng thong thả nói tiếp“Ở chỗ đó của bọn ta, trong tình ái có một loại trò chơi, thường gọi là sắm vai.”
“Tình ái? Sắm vai?”
“Tình ái theo như các người nói chính là chuyện phòng the. Còn nhân vật sắm vai, là vì gia tăng tình thú chuyện phòng the, một loại trò chơi mà hai người sắm vai thành một thân phận khác.” Hàn Lượng cẩn thận chậm rãi giải thích.
Lục Đỉnh Nguyên im lặng chờ đợi, y biết Hàn Lượng muốn nói với y cái gì đó..
“Nai Con,” Hàn Lượng nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Đỉnh Nguyên,“Ngày đó yêu cầu ngươi gọi ta là chủ nhân, bất quá là một loại trò chơi, ta không có ý muốn vũ nhục ngươi.”
Lục Đỉnh Nguyên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, không rõ những mất mát đột nhiên từ từ nổi lên trong lòng này là gì. Trò chơi? Hàn Lượng không phải chủ nhân của y, y cũng không phải nô lệ của hắn. Nô lệ là kẻ thuộc về chủ nhân, như vậy, y cũng sẽ không thuộc về hắn, phải không?
Thế nhưng hàn Lượng không dừng lại, hắn nói tiếp:“Ở nơi đó của chúng ta, xưng hô như vậy có nghĩa là hai người rất thân mật mà thôi, ý bảo ngươi là người của ta, tựa như chỉ có ta có thể gọi ngươi là Nai Con vậy, tỏ vẻ ta là đặc biệt. Cái kia cũng như vậy, chính là đại biểu cho xưng hô thân mật mà thôi, không có ý nghĩa như nơi này của các ngươi, ly khai nơi tình ái, *** thần cốt cách ngươi cùng với thân thể vẫn là tự do.” Hàn Lượng cũng thật sự không biết giải thích như vậy rốt cuộc Lục Đỉnh Nguyên có thể hiểu được hay không.
“Ta đây còn có thể gọi ngươi là chủ nhân sao?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi có chút vội vàng. Y hiện tại xem như hiểu được: Ngươi muốn làm nô lệ của người khác? Người ta còn không nhất định sẽ đồng ý đâu!
Hàn Lượng sửng sốt, như thế nào cũng không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên sẽ có câu trả lời như vậy, y rõ ràng vẫn còn rất để ý chuyện này không phải sao? Nhìn lại đôi mắt trong suốt mà vội vàng của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng nhợt nhạt nở nụ cười,“Nai Con nguyện ý như thế nào thì cứ như thế ấy.”
Lục Đỉnh Nguyên cảm thụ được sự ôn nhu Hàn Lượng, rất nhẹ rất nhẹ, cũng là lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thốt ra hai chữ kia: “Chủ nhân.”
“Nai Con ngoan,” Hàn Lượng vuốt nhẹ tóc Lục Đỉnh Nguyên “Đừng để ý nữa được không?”
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu.
“Cuối cùng còn có một vấn đề,” Hàn Lượng thật nhanh bóp chặt cằm Lục Đỉnh Nguyên, khiến cho y không thể trốn tránh ánh mắt mình,“Ngươi tại sao lại có thể cho rằng bản thân mình bẩn?”
Lục Đỉnh Nguyên mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, lời nói thốt ra cũng có chút đau thương tự khổ.“Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thân thể của ta *** tiện hạ tác sao?”
Hàn Lượng nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Đỉnh Nguyên, giống như gió nhẹ thương tiếc t đóa kiều nhị đầu tiên của mùa xuân,“Như thế nào có thể như vậy chứ? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng nó khiến cho ta mê muội đến mức nào sao?”
“Chủ…… Chủ nhân.” Lục Đỉnh Nguyên thanh âm mềm mại run run, nháy mắt lại dẫn đốt dục vọng đã ẩn nhẫn thật lâu của Hàn Lượng.
“Nga, ngươi yêu *** này!” Hàn Lượng nháy mắt hóa thân thành đại dã lang đói khát, lộ ra hai răng nanh được mài bén soàn soạt bắt đầu cắn xé con mồi trước mặt, cắn đến khi Lục Đỉnh Nguyên bên trên vết thương do roi lại đè đầy một tầng dấu răng xanh xanh tím tím, căn bản là thương tích đầy mình.
Lục Đỉnh Nguyên cũng không để ý nỗi đau ấy, dù đau đớn hơn nữa nhưng chỉ cần Hàn Lượng nhiệt tình, y thậm chí hận không thể đem chính mình hóa thành nhất trì xuân thủy, chết chìm lòng Hàn Lượng mới tốt.“Chủ nhân…… Chủ nhân……” Lục Đỉnh Nguyên thanh âm ngọt nị mềm yếu, thanh thanh không nghỉ.
Thời điểm Hàn Lượng tiến nhập trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, mật huyệt của y đã sớm bị Hàn Lượng cắn hôn đến mức sưng phù lên trông như trái hạch đào, hơn nữa thương thế phía trước, vốn nên đau tê tâm liệt phế, nhưng lúc này Lục Đỉnh Nguyên lại sớm hưng phấn bất chấp tất cả những thứ ấy, máu từng đợt từng đợt không ngừng chảy, Lục Đỉnh Nguyên lại quấn quít lấy Hàn Lượng không ngừng làm “việc cần làm”, khiến cho Hàn Lượng ngay cả chậm một chút cũng không làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.