Chương trước
Chương sau
Kỳ thật Lục Đỉnh Nguyên thật thuận theo lời Hàn Lượng kêu lúc này, Hàn Lượng cũng sẽ không nghĩ gì, nghe xong liền cho qua. Nhưng cố tình Lục Đỉnh Nguyên không có. Trước đó Lục Đỉnh Nguyên từng có một lần không nghe lời, đã bị mình dạy dỗ khóc một trận thê thảm, Hàn Lượng không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên còn dám phản kháng.
Hàn Lượng nheo mắt lại, ngữ khí rất nhẹ, nhưng hương vị mười phần uy hiếp, “Ngươi không kêu?”
Lục Đỉnh Nguyên quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn. Lục Đỉnh Nguyên vẫn luôn tin tưởng Hàn Lượng, quá mức tin tưởng. Nhưng lần này, y không biết Hàn Lượng muốn cái gì. Ngay cả Lục gia khố y cũng đã cho người dẫn hắn đi, vẫn không có gì cho hắn xem trọng. Chẳng lẽ hắn muốn hơn nữa? Là toàn bộ Lục gia trang? Vẫn là toàn bộ Nghiễm Hàn cung? Y không muốn hoài nghi hắn, lại càng không muốn hận hắn!
Nhưng Hàn Lượng không có nghe đến khẩn cầu trong lòng Lục Đỉnh Nguyên, chỉ nói: “Thật sự không kêu sao?” Thấy Lục Đỉnh Nguyên vẫn không phản ứng, Hàn Lượng khẽ cười nói, “Hảo, tốt lắm.”
Hàn Lượng lấy ra dạ minh châu, Lục Đỉnh Nguyên nghĩ đến Hàn Lượng sẽ dùng biện pháp như ba ngày trước, không chạm y, dùng phương pháp này sửa trị y. Nhưng y đã xem nhẹ thủ đoạn của Hàn Lượng.
Hàn Lượng nâng lên một chân của Lục Đỉnh Nguyên, hỏi y một lần cuối cùng: “Ngươi đã nghĩ kĩ?” Trả lời Hàn Lượng, là Lục Đỉnh Nguyên nhắm mắt lại.
Hàn Lượng hừ lạnh một tiếng, đem hạt châu thứ nhất thả vào, nhưng thứ tiếp theo, không phải hạt thứ hai hay hạt thứ ba, mà là hung khí thật lớn của Hàn Lượng.
Lục Đỉnh Nguyên mở lớn miệng, lại hung hăng cắn gối đầu đè ép tiếng gào xuống. Phải biết rằng, khách *** này trụ hai mươi cao thủ của Nghiễm Hàn cung, tiếng hét này của y mà thoát ra, liền là một cơn náo loạn.
Vừa rồi Lục Đỉnh Nguyên bởi vì nghẹn vài ngày nên rất nhanh đã bắn ra, Hàn Lượng vẫn là đạn trong ống chưa phát. Cho nên trực tiếp đề thương ra trận, không chút nào miễn cưỡng.
Lục Đỉnh Nguyên thật thảm, bị Hàn Lượng cho mang châu vài ngày, thân mình bị điều đến cơ khát không chịu nỗi, vừa rồi lại bắn qua một lần, mẫn cảm phi thường, toàn thân giống như đều trở nên mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã khiến y run lên, huống chi kích thích mãnh liệt như vậy.
Gia khỏa kia của Hàn Lượng vốn không nhỏ, hơn nữa đằng trước còn có một viên dạ minh chậu, bị đỉnh mà xâm nhập sâu vào trong, theo mỗi lần di chuyển của Hàn Lượng mà lăn lộn.
Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy chính mình quả thực muốn điên rồi, trừ bỏ không ngừng lắc đầu, đã nhanh không biết mình là ai.
Nhưng Hàn Lượng không có buông tha y, ngay sau khi Lục Đỉnh Nguyên vừa bắn ra đang không ngừng suyễn khí hô hấp, lại hỏi một lần: “Kêu hay không?”
Lục Đỉnh Nguyên sửng sốt, lại cắn răng lắc đầu.
Hàn Lượng cười lạnh, rút hung khí của bản thân ra, lại thả hạt châu thứ hai vào, sau đó lại đem hung khí của chính mình nhập vào bí huyệt mềm mại nóng rực kia.
Lần này Lục Đỉnh Nguyên hung hăng xả lạn sàng đan dưới tay, trước khi mất đi ý thức, thanh âm lạnh lẽo của Hàn Lượng lại truyền vào tai: “Khi nào muốn kêu, ta đều có thể chờ.” Ý tứ chính là nếu chịu không nổi, chỉ cần gọi hắn sẽ dừng tay. Nhưng đầu óc Lục Đỉnh Nguyên đã trở nên hỗn độn không kịp lý giải ý tứ của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.