“Tất nhiên không có cách nào ăn bữa chính, trước hết ăn món điểm tâm ngọt này làm nóng người đi!” Hàn Lượng từng bước từng bước đem tất cả các khỏa minh châu lớn nhỏ thong thả kiên định nhét vào trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên. Cuối cùng, còn vỗ vỗ cái mông rắn chắc của Lục Đỉnh Nguyên, “Khó trách có cách nói lấy gùi bỏ ngọc.”
Tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên không quá hiểu những gì Hàn Lượng nói, nhưng mặt sau có thể hiểu được. Hàn Lượng thế nhưng nói ý là trang châu tráp? Hơn nữa hạt châu trong cơ thể lại mượt mà bóng loáng, theo từng động tác của thân thể mà lăn lộn, kích thích khiến Lục Đỉnh Nguyên liên tục lắc đầu, “Lấy…lấy ra đi.”
Hàn Lượng nằm tốt, ôm chầm lấy Lục Đỉnh Nguyên, lại đánh hai cái vào mông y, “Ngoan ngoãn ngủ, sáng mai liền lấy ra, nếu không, ngươi liền mang theo chúng mà đi lại.”
Lục Đỉnh Nguyên oa ở trong lòng Hàn Lượng run rẩy một trận, cuối cùng chậm rãi thích ứng những thứ tồn tại trong cơ thể. Chỉ cần y không di chuyển mạnh, những thứ kia sẽ không khiến y khó chịu. Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi thả lỏng bản thân, nghĩ đến đêm nay khẳng định không ngủ được, ai ngờ sau khi bình tĩnh lại không được bao lâu liền trầm trầm ngủ.
Hàn Lượng nghe được tiếng hô hấp vững vàng của Lục Đỉnh Nguyên liền nhẹ nhàng xả ra một chút cười, cũng chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.
Cứ như vậy qua vài ngài ban ngày chạy ban đêm mang châu, thẳng đến khi Hàn Lượng nhìn thấy hai vành đen rõ ràng dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738533/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.