"Đừng có ngơ ngẩn ra đó nữa, ta là người." 
Bà lão cất giọng cười sang sảng, mái tóc đã bạc trắng nhưng da dẻ lại rất hồng hào, bước đi cũng rất linh hoạt, không có vẻ gì là tuổi già sức yếu cả. Bà bước đến gần, hai người cùng đẩy cái kiệu, cô Ngải mới rút được chân ra. 
Bà lão xem một chút rồi nói: 
"Chân của cô bị trật khớp rồi. Nếu tin tưởng thì để ta chữa cho cô." 
Cô Ngải khẽ gật đầu, rõ ràng là một người xa lạ nhưng linh cảm mách bảo cô, bà lão này không có ý xấu. Bà lão đi trước dẫn đường, cô tập tễnh đi theo sau. 
"Đến rồi!" 
Hai người dừng lại trước một ngôi miếu. Cô Ngải kinh ngạc: 
"Đây... đây là nhà của bà sao?" 
Có ai lại đi ở trong miếu chứ? Hơn nữa lại là một ngôi miếu trơ trọi giữa rừng! 
"Ta là người quét dọn ở đây. Mà cô đừng hỏi nhiều nữa, mau đi rửa sạch vết thương, tắm rửa sạch sẽ trôi đi quỷ khí trên người cô đã!" 
Quỷ khí? Cô là một người vẫn còn sống sờ sờ, trên người cô làm sao lại có quỷ khí? Có khi nào... liên quan đến cái kiệu kỳ quái và bốn cái hình nhân kia... 
Bà lão bốc một đống cỏ cây thảo dược gì đấy mà cô Ngải nhìn chẳng hiểu gì, đem đi đun nước và bảo cô tắm bằng nước đó. Cô tắm xong, khuôn mặt ửng hồng, làn da thiếu nữ nõn nà căng bóng, đẹp vô cùng. 
Bà lão hít hít hơi nước ấm toả ra trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.