Sao lại nhiều nấm mồ như vậy chứ? Khu rừng này là một nghĩa địa sao?
Dưới chân cô có vô số rắn rết, vắt, côn trùng lúc nhúc kinh khủng. Điều kỳ lạ là chúng đều lao vào cô, đến lúc chạm được vào da thịt cô thì con nào con nấy cũng quay đầu chạy trốn, giống y như con mèo rừng đêm qua vậy!
"Này cô ơi, máu của cô đặc biệt thật đấy! Đến bọn vắt đói này cũng không dám hút!"
Một giọng nói thình lình vang lên kèm theo tiếng cười khúc khích. Cô Ngải mướt mồ hôi nhìn thấy một đứa trẻ con ngồi chồm hỗm trong bụi cây ven đường. Miệng nó đỏ lòm, làn da nó xanh lét như lá cây, nhìn không kĩ còn chẳng phân biệt được đâu là lá cây, đâu là da nó.
Nhớ lời bà lão dặn, cô làm thinh bước đi thật nhanh, nhưng đúng lúc này cái chân bị thương của cô bỗng đau nhức nhối. Đứa trẻ con nọ nhanh như cắt nhảy khỏi bụi cây, đuổi kịp cô, từ đằng sau ngoạm vào chân cô cắn.
"Ngon quá, cho miếng! Năm đó chồng ngươi tàn sát cả nhà ta, giờ ngươi đền cho ta miếng máu đi..."
Cô Ngải đau ứa nước mắt nhưng kiên trì cắn răng không hé một lời. Cô nhặt một cành củi bên đường đánh thật mạnh vào nó. Nó kêu đau lăn lông lốc vào bụi cây rồi biến mất.
Dây dưa với đứa trẻ quái dị đó một hồi, cô Ngải lo lắng nhìn sắc trời dần về chiều. Nếu cô không ra khỏi đây trước lúc mặt trời lặn, không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654398/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.