"Cô Ngải, hôm nay Cảnh Dương không được khoẻ, mặt cứ phờ phạc, môi tái nhợt, không ăn uống gì, cũng không nói chuyện. Hay là cô cứ lên chăm sóc cậu ấy đi, ông già này để tôi lo là được."
"Không được, lúc này cô không được phép đến gần cậu." – Trịnh Uyển vênh váo cản cô Ngải lại.
"Nếu không yên tâm thì cô cũng lên cùng đi! Cậu ấy đâu có thích cô, mặt cô dày thì cứ lên!" – Hoàng Khải cũng chẳng ưa gì Trịnh Uyển.
Cô Ngải nhìn khuôn mặt Cảnh Dương không có một tí huyết sắc nào mà lo bồn chồn ruột gan. Còn Trịnh Uyển, ả quanh quẩn bên cậu cả trăm năm nay, nhưng cũng chưa bao giờ thấy cậu rơi vào tình trạng này. Không khí bên trong xe ngựa rất ngột ngạt, căng thẳng.
"Ông có nhớ đám sơn tặc đó đi về hướng nào không? Có thể tả lại đặc điểm nhận dạng của chúng không?"
Ông già trả lời đâu ra đấy, rất tường tận chi tiết. Hoàng Khải gật đầu, cho một tốp lính đi về hướng ông ta chỉ điều tra.
"Các ngài vất vả rồi, làm phiền các ngài như vậy lão già này áy náy quá. Trời cũng tối rồi, đường xa vất vả, mời các ngài vào nhà lão nghỉ ngơi sáng mai đi tiếp."
Cảnh Dương vẫn nằm gục trên vai cô Ngải, trán nóng hôi hổi, người vã mồ hôi như tắm, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
"Không ổn rồi! Xem ra chúng ta chỉ có thể tá túc ngủ nhờ nhà ông ấy đêm nay thôi."
Ông lão dẫn đường đưa mọi người về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654343/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.