"Ai????" - Hoàng Khải giật mình, phát hiện cái tay người kia cùng với mùi máu tanh nồng nặc.
"Đại... đại nhân... mau chạy đi... tất cả người của chúng ta đều bị đất vùi kín rồi... mau đi về bản Tum gọi dân bản đến giúp..."
Hoàng Khải ngây dại nghe tin người của mình không còn ai sống sót, nén đau thương chạy thục mạng về phía bản Tum. Sau lưng, đất lại sụp thêm một mảng nữa, vùi kín cánh tay thò ra của người kia... "Sượt" một cái, đống đất sau lưng lở đến chân, Hoàng Khải bị trượt ngã rơi thẳng xuống con suối nơi Seo Ly - mẹ cô Ngải năm xưa từng bỏ mạng.
Anh vùng dậy bò lên bờ, vừa lên tới nơi đã sững người vì nhìn thấy một đôi chân trắng bệch. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đã loáng thoáng nhìn rõ cảnh vật hơn. Đôi chân này là của một cô gái, điều kỳ lạ là trời mưa đất nhão nhoét bẩn thỉu nhưng bàn chân cô ấy rất sạch sẽ, chẳng dính tí bùn đất nào, cứ như là cô ấy không chạm chân vào đất vậy.
Hoàng Khải mở to mắt nhìn từ dưới lên trên, khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt cô gái nọ, anh giật mình hét lên:
"Cô Ngải, cô đây rồi! Cô có sao không? Tôi đưa cô về, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải mau đi khỏi đây!"
Anh lo cho cô Ngải một phần vì được Cảnh Dương giao phó, một phần cũng vì tình cảm riêng của mình. Nếu như không vì Cảnh Dương đến trước, anh nhất định sẽ bày tỏ với cô Ngải, nguyện lo lắng chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2654339/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.