"Sa Hãn tướng quân, một trăm năm rồi, kẻ thù của ngài tự do tự tại trẻ mãi không già, còn ngài lại biến thành bộ dạng này, thật thương xót."
Sa Hãn là kẻ thù lớn nhất của Cảnh Dương, năm xưa hắn đánh với Cảnh Dương trận nào đều thua trận nấy.
Hắn cay cú vô cùng, nghi ngờ có phải thanh kiếm của Cảnh Dương là một bảo vật trăm trận trăm thắng hay không. Hắn nảy ra ý định biến thanh kiếm của mình thành một bảo vật còn ghê gớm hơn thế.
Hắn tìm một đạo sĩ, tên này nuôi âm binh, dùng linh hồn của những người đã chết dưới thanh kiếm của Sa Hãn, đem tất cả oán khí của họ luyện nên thanh kiếm chứa lời nguyền, ai bị nó chém vào nếu đầu vẫn còn trên cổ thì sẽ biến thành tang thi. Và phải cho nó ăn mỗi ngày, nếu không cho ăn thì nó sẽ tự đi g.iết người để kiếm cái ăn, bởi thức ăn của nó là máu.
Việc bất nhân bất nghĩa, trái ý trời như vậy, kẻ luyện tà thuật tất không tránh khỏi bị tà thuật quật chết. Tay đạo sĩ bị đoàn âm binh mình nuôi bóp chết, không có sự trợ giúp của tà thuật, Sa Hãn một lần nữa lại bị Cảnh Dương đánh bại, thanh kiếm của hắn đem đi cất xó. Không được cho ăn, nó tự đi tìm thức ăn, chém chết chính chủ nhân của mình, khiến Sa Hãn biến thành một con tang thi gớm ghiếc.
Cảnh Dương nhận ra thanh kiếm của hắn chính là một mối hoạ, cậu đã tìm đạo sĩ trấn yểm cả Sa Hãn và thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653510/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.